Những hài tử được Tạ gia nhận nuôi không có tên, chỉ dựa vào độ tuổi để phân biệt.
Nàng nhỏ tuổi nhất, đứng hàng thứ chín.
Đó là đám hài tử có thiên phú siêu quần được lựa chọn cẩn thận từ hàng ngàn hài tử. Bọn họ ngày đêm rèn luyện khổ cực trong phòng tối của Tạ gia, cái gì cũng không biết, chỉ biết rằng Tạ gia là ân nhân cứu mạng chính mình nên toàn tâm toàn ý nghe lệnh chủ.
Hằng tháng, con cháu trong dòng chính Tạ gia đều phải tới đây tu luyện cùng đám hài tử không tên này. Những người khác đều lặng lẽ nhường nhịn đám thiếu gia bọn họ, duy chỉ có Tiểu Cửu là không làm vậy, cho nên nàng bị đánh vô số lần.
Lần đầu tiên Tạ Mịch An đặt chân tới phòng tối là vào một ngày đầu tháng ba.
Đầu xuân, hắn mặc một kiện áo khoác lông chồn thật dày, khuôn mặt tái nhợt tinh xảo như ngọc mang theo vài vệt nắng ấm áp tiến vào gian phòng.
Hắn rõ ràng là tiểu công tử Tạ gia, nhưng ngay cả kiếm cũng nâng không nổi. Thậm chí y tu còn nói hắn sống không quá hai mươi.
Hắn cầm nhuyễn kiếm trong tay, đám hài tử ngày thường như lang sói cô độc đối diện với mũi kiếm của hắn thì lập tức giống như cún nhỏ sợ hãi, khom lưng hạ gối giả vờ không đánh lại để khiến hắn vui vẻ.
Từ nhỏ Tạ Mịch An đã thông minh, sao có thể không nhìn ra dáng vẻ diễn kịch của bọn nó.
Rõ ràng hắn muốn nghiêm túc luyện kiếm nhưng những kẻ này đều coi thường hắn, xem hắn như phế vật ngu ngốc, đối xử cho có lệ.
Khi đó hắn không giấu được cảm xúc, trong cơn tức giận đã hướng thẳng mũi kiếm tới ngực một thiếu niên mang vẻ mặt nịnh bợ.
Trong khoảnh khắc, một thanh kiếm sắc bén phóng tới đánh bay mũi kiếm của hắn, chọc thủng cổ áo lông chồn trắng muốt.
Thiếu nữ mặc một thân y phục đen tuyền đi chân trần tới, nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Tiểu thiếu gia, mạng của bọn ta cũng là mạng.”
Về sau, thiếu nữ tên Tiểu Cửu đó bị đánh hai mươi roi, y phục thô ráp bị đánh đến nát tươm, lộ ra eo nhỏ trắng như tuyết.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Tạ Mịch An, ánh mắt lạnh lẽo ngạo nghễ giống như mũi kiếm của nàng.
Sau này, hắn càng lúc càng yếu đi, ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi, nhưng lại thường xuyên lén đi xem trộm thiếu nữ kia.
Nàng tấn giai lên Trúc Cơ.
Nàng khống chế được kiếm khí.
Nàng Kết Đan…….
“Kiếm thuật của Ôn Vân quả thực lợi hại. Ta thấy trong đám đệ tử lần này không ai mạnh hơn nàng.” Liễu Lạc Nhân nhớ tới Ôn Vân, cảm khái nói.
Đáy mắt Tạ Mịch An vụt qua một tia hoảng hốt, buột miệng nói: “Ôn Vân không thể so với nàng ấy!”
“Sư đệ?” Liễu Lạc Nhân kinh ngạc. Phải biết rằng từ trước đến nay Tạ sư đệ vẫn luôn ôn hòa, khiêm tốn, chưa bao giờ dùng ngữ điệu này nói chuyện với nàng ta.
Tạ Mịch An mím môi, dần khôi phục lại lý trí, nhưng cũng không thể giải thích được vì sao bản thân lại muốn bảo vệ thiếu nữ kia.
Hắn giống như chặt đinh chém sắt nói: “Nếu Tạ Cửu nhà ta còn sống thì không ai có thể đánh bại được kiếm thuật của nàng ấy!”
“Phải.” Liễu Lạc Nhân bị phản ứng này của Tạ Mịch An làm cho không thoải mái, chậm rãi nói: “Đáng tiếc nàng đã chết.”
Đáng tiếc nàng đã chết…..
Khóe môi của Tạ Mịch An lập tức trầm xuống, thống khổ nhắm chặt hai mắt, run rẩy nói: “Sức khỏe của Mịch An không tốt, không thể đón tiếp khách nhân chu đáo, cho nên không thể ở lại lâu hơn cùng sư tỷ được.”