Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 22: Ma võ song tu (1)

(Ma võ song tu: đồng thời tu hành cả ma pháp và kiếm thuật.)

Lúc hai vân thuyền chạy song song với nhau, Tạ Mịch An cười hiền hòa chắp tay chào hỏi các vị đồng môn, ánh mắt hắn cũng tự nhiên bay đến bóng người đang đưa lưng về hắn kia.

Hắn chợt dừng động tác, còn chưa kịp nghĩ gì thì Kim Đan chỗ đan điển đột nhiên nóng lên, làm hắn đau đớn, hoàn toàn không thể nhìn rõ bóng lưng quen thuộc kia.

Hắn khẽ nhíu mày, miễn cưỡng quay lại phòng nghỉ ngơi một hồi. Lúc sau Liễu Lạc Nhân vội vàng chạy đến.

"Ta nghe nói sắc mặt của đệ không tốt, là vết thương dau sao?"

Tạ Mịch An ngẩng đầu, nở nụ cười an ủi: “Mịch An không sao, làm sư tỷ lo lắng rồi. Trên người sư tỷ cũng có thương tích, sao tỷ không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

Liễu Lạc Nhân hơi xụ mặt: “Ta vừa thấy vân thuyền của tông môn, nha đầu kia cũng ở trên đó."

Tạ Mịch An đã sớm nghe nói Liễu Lạc Nhân thua một tiểu nha đầu Thập Phong. Nhưng mà trước kia hắn vẫn luôn ở trong viện mình dưỡng thương, không hay biết chi tiết của chuyện này.

Hắn ấm áp an ủi: “Thắng bại là chuyện thường tình, sư tỷ dừng quá ưu phiền thất bại nhất thời này. Đệ thấy kiểm thuật của sư tỷ rất tinh diệu, lần sau là nhất định có thể thắng nàng ta."

Xưa nay, Liễu Lạc Nhân vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày, do dự nói: “Sư đệ không biết rồi, kiếm thuật của nàng ta đã đạt đến mức người thường không thể luyện thành.... Đệ từng thấy người nào mới mười mấy tuổi đã có thể kiếm khí hóa hình chưa?"

Tạ Mịch An im lặng một hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt có chút hoảng hốt, sau đó giọng nói có chút khàn: “Đệ đúng là có gặp được một ngươi như vậy.”

Lần này đến lượt Liễu Lạc Nhân ngạc nhiên: “Là người của Tạ gia đệ?"

Gương mặt hiền hòa của nam tử bỗng có chút ngẩn ngơ, dường như đang nhớ lại gì đó. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên cười thật khẽ: “Đúng vậy, năm mười bốn tuổi, nàng đã chạm đến chân lý của kiếm đạo. Trong thế hệ chúng ta, không, thậm chí là cả thế hệ của trưởng bối cũng ít ai có thể xuất kiếm nhanh như nàng."

“Sao đó thì sao? Hiện tại nàng ta đang ở cảnh giới gì?"

"Sau đó..."

Nàng đã chết, chết dưới mũi kiếm của hắn.

Tạ Mịch An rũ mắt, trên gương mặt có chút bi ai: “Sau đó nàng đi ra ngoài rèn luyện, rơi vào tay ma tu." Liễu Lạc Nhân nghẹn lời, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không nói gì nữa.

“Không có gì, chúng ta không nói những chuyện làm người ta đau đớn này nữa.” Tạ Mịch An cười hiền hòa nói: “Đúng rồi sư tỷ, cô nương tỷ nói tên gì vậy?"

“Đệ không biết?” Liễu Lạc Nhân kinh ngạc nói.

“Nàng ta tên Ôn Vân.”

Ôn Vân……..

Khóe môi Tạ Mịch An lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai từ này, chân mày nhíu lại, phảng phất như đã từng nghe thấy tên gọi này ở đâu nhưng không thể nào nhớ ra nổi.

Liễu Lạc Nhân rũ mắt: “Đệ hẳn từng nghe qua cái tên này. Mấy ngày nay không ít kẻ trong nội môn còn nói nàng hơn ta vạn phần……”

“Không thể nào.” Tạ Mịch An lập tức nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là bọn họ ngày thường ghen ghét tỷ nên hiện tại mới mượn cơ hội để công kích tỷ thôi.”

Tuy ngoài miệng nói ra những lời này nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới bóng dáng vừa mới bắt gặp kia.

Vòng eo thon thả mềm mại như liễu bị đai lưng che khuất chỉ cần một tay là có thể ôm trọn. Thực sự vô cùng giống với Tạ Cửu đã mất.

Tạ Cửu là biệt danh của nàng ấy.