Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 24: Ma võ song tu (3)

Sắc mặt Liễu Lạc Nhân lập tức trắng bệch, vừa giận vừa thẹn bực bội đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Rốt cuộc thì Tạ Cửu kia có quan hệ gì với Tạ Mịch An mà lại khiến hắn tức giận với nàng ta chứ!

---

Không khí trên vân thuyền Tạ gia âm trầm là thế, nhưng không khí trên một vân thuyền khác phía sau bọn họ lại đặc biệt hòa thuận vui vẻ.

Hành trình dài đằng đẵng này đặc biệt không thú vị. Đám kiếm tu trẻ tuổi sao có thể chịu nổi, rất nhanh đã tìm được chuyện vui vẻ để làm.

Bọn họ thách đố với nhau xem ai có thể ngự kiếm trên mây nhanh hơn. Chỉ có Ôn Vân là lười biếng nằm trên thuyền ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.

Đúng lúc này, một cây ma trượng Hỏa Sam Mộc xuất hiện trước mắt nàng.

Ôn Vân thoáng rùng mình, lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng muốn chạy về phòng.

Nhưng Diệp Sơ Bạch vẫn nhanh hơn nàng, nháy mắt đã bắt được cổ tay Ôn Vân:

“Hôm qua ngươi còn chưa luyện kiếm. Hôm nay phải học bù.”

Ôn Vân: “Đột nhiên ta cảm thấy say sóng.”

Diệp Sơ Bạch: “Hôm qua ngươi theo chân bọn họ ăn uống rượu thịt no nê, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người say sóng.”

Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Ôn Vân lại cảm thấy không thích hợp. Sao lại giống như nàng dâu nhỏ đang tức giận thế nhỉ?

Phải rồi, hôm qua nàng bận nói chuyện phiếm với mấy sư huynh, sư tỷ nên chưa vào phòng tưới nước cho hắn….Cho nên hiện tại hắn đang ghen tị đúng không?

Ai da, hiện tại mới có mình hắn đã ghen thế này rồi, nếu sau này nàng có một trăm cây ma trượng cao cấp, hơn trăm linh cái kiếm linh thì hắn sẽ ghen tị đến chết à?

Có điều như trước kia từng nói, Ôn Vân vô cùng sủng nịnh người nhà mình.

Nàng nghiêm mặt nói: “Đừng hiểu lầm, ta với bọn họ chỉ là bạn nhậu thôi, ta với ngươi mới là lâu dài.”

Lúc này sắc mặt Diệp Sơ Bạch mới bình thường trở lại, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Không hiểu lầm, ngươi nên đứng dậy luyện kiếm.”

Ôn Vân mềm oặt nằm trên góc thuyền đành phải đứng dậy, thành thật làm một kiếm tu.

Nàng quả thực chưa bao giờ nghĩ tới chuyện bản thân sẽ trở thành ma pháp sư cận chiến chứ đừng nói là ma pháp sư kiêm kiếm sĩ.

Cho dù sử dụng ma trượng để biểu diễn một bộ kiếm pháp hay dùng bảo kiếm phóng ra hỏa cầu thuật thì đều là chuyện vượt quá nhận thức của người bình thường.

Nàng đột nhiên nhớ tới con long linh hung hăng ngu ngốc ở đời trước. Chí ít nó cũng không bắt nàng phải ma võ song tu.

Trên thực tế, kiếm thuật của nguyên chủ có thể nói là vượt bậc so với đám đệ tử cùng thế hệ với nàng. Đáng tiếc trong mắt lão tổ tông kiếm đạo như Diệp Sơ Bạch, nó chính là rác rưởi.

Hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái là đã nhận ra trăm ngàn sai sót của nàng. Quả nhiên không hổ danh là bậc thầy kiếm thuật.

Ôn Vân bị kiếm linh nhà mình bắt thành thật luyện kiếm trên vân thuyền. Thời điểm các sư huynh ngự kiếm trở về thì bắt gặp cảnh tượng này, trong lòng mọi người đột nhiên sinh ra cảm giác sùng bái.

“Quả nhiên ông trời đãi kẻ cần cù. Không hổ là Ôn sư muội!”

“Cảnh giới của kiếm đạo không phải nằm ở tu vi mà là nằm trong lòng nhiệt huyết và khả năng lĩnh ngộ! Ta tự thấy bản thân thua kém Ôn sư muội!”

Tất nhiên Ôn Vân không hề biết nàng ở đây luyện kiếm đã khơi dậy lên sự hổ thẹn và lòng nhiệt huyết phấn đấu của vô số thiên tài kiếm đạo.

Luyện kiếm xong nàng chỉ muốn giả chết trên giường.