""Haiz, vốn dĩ xếp hạng lần này của tớ từ ba trăm bảy mươi tám lên ba trăm bảy mươi bảy. Anh Ngôn thi xong, không phải tớ lại quay về trước khi giải phóng sao.""
Không chỉ Vương Diên Khải, vì Thịnh Tu Ngôn vắng thi nên về mặt lý thuyết, xếp hạng thành tích lần này của cả khối đều tăng lên một hạng.
""Vậy tớ vẫn ổn, lần thi này tớ rớt gần trăm hạng. Quay về bị cả ba và mẹ đánh một trận. Dù sao đánh cũng đánh rồi, có thêm hay bớt hạng của anh Ngôn thì cũng không khác biệt mấy.""
""Nhưng nói thật, anh Ngôn, lão Trần nói thành tích lần này của cậu chưa? Xếp hạng bao nhiêu?""
""..."" Thịnh Tu Ngôn không nói chuyện.
""Không phải vẫn là hạng nhất chứ? Có thể có chút bất ngờ được không.""
Thịnh Tu Ngôn vẫn không nói chuyện, chỉ là mắt thường cũng có thể thấy biểu cảm trên mặt lại thâm trầm hơn vài phần.
Cậu xem thành tích rồi, xếp hạng cũng biết.
Nhưng lại rất bất ngờ, xếp hạng của cậu không phải hạng nhất, mà là hạng hai toàn khối.
Lúc trước cậu không tham gia thi bù cũng là lúc trường học treo bảng xếp hạng thi tháng của cả khối, Thịnh Tu Ngôn đã nhìn qua: Đứng thứ nhất là ở lớp mười bảy, điểm số của đối phương thấp hơn ba mươi mấy điểm so với điểm số sau này của cậu.
Nếu cậu là hạng hai.
Vậy thì chỉ có một khả năng...
Thịnh Tu Ngôn lại nhìn thẳng về phía Cố Tích: Người duy nhất có thể cao hơn anh, cũng chỉ có người này.
Những người khác không biết suy nghĩ chân thật trong đầu của Thịnh Tu Ngôn. Thấy Thịnh Tu Ngôn lại không tự giác lén nhìn bạn học mới, mọi người ngây người. Xong rồi xong rồi, không phải anh Ngôn thật sự vừa gặp đã yêu bạn học mới chứ?
Anh Ngôn làm thật à?
Anh Ngôn đắm chìm rồi?
Không quan tâm đến sự chú ý quái lạ của mấy người kia, Thịnh Tu Ngôn thu hồi tầm mắt, nằm sấp xuống ngủ.
Chương trình học của một ngày kết thúc.
Đối với Cố Tích, mấy môn của chương trình học đều thích ứng rất tốt, cảm giác giống như lại quay về trạng thái ở Trường Trung học cơ sở Lập Minh lúc trước vậy.
Đến giờ tan học, Cố Tích cất sách xong thì nhanh chóng khoác cặp đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra được hai bước, Cố Tích lại bị Đổng Mính Mính cùng bàn kéo lại.
""Cố Tiểu Tích, sao cậu nhanh thế, đợi tớ một tí.""
Đổng Mính Mính vừa kéo Cố Tích vừa tăng nhanh tốc độ nhét sách vở và đồ dùng học tập vào trong cặp sách.
Đồng thời còn làm bộ đau lòng, bóc phốt nói: ""Không phải là cậu muốn bỏ rơi bạn cùng bàn thân yêu của cậu chạy trước một mình chứ.""
Vì tính cách dễ gần của Đổng Mính Mính nên dù mới làm bạn cùng bàn một ngày nhưng hai người đã rất quen thuộc.
Nghe thấy lời nói của Đổng Mính Mính, Cố Tịch đột nhiên ngây người.
""Không..."" Ngừng một chút, Cố Tích giải thích: ""Tớ đang nghĩ đến đề vừa nãy.""
""Hả? Đề toán vừa nãy? Nhắc đến đề toán vừa nãy tớ vẫn thấy thắc mắc, tớ tính như nào cũng đều ra bằng 0.""
""Ừm."" Cố Tích mơ hồ trả lời một tiếng.
Chỉ là cô quen rồi.
Lúc trước ở Lập Minh, vì những tin đồn kia, dần dần không có ai muốn nói chuyện với Cố Tích, cũng không có ai đi cùng cô.
Cho nên, Cố Tích đã quen rồi. Vừa nghe thấy tiếng chuông tan học thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, một mình ra ngoài trước.
Bên này, Đổng Mính Mính đã thu dọn xong.
""Được rồi, chúng ta đi thôi."" Đổng Mính Mính kéo Cố Tích đi.
Hai người đi thẳng ra khỏi trường học.
Đến cổng trường, Đổng Mính Mính nhìn thấy xe đón mình từ xa nên quay qua tạm biệt Cố Tích.
""Xe của tớ đến rồi, tớ đi trước nha. Ngày mai gặp lại.""
Cố Tích cũng vẫy tay với đối phương.
Sau khi tạm biệt Đổng Mính Mính, Cố Tích tiếp tục đi về phía khu vực đỗ xe ở phía Đông cổng trường.
Hôm nay trước khi ra ngoài thím Mai nói với cô, buổi chiều sẽ có xe đến đón cô tan học, còn gửi biển số xe vào trong điện thoại của cô. Cố Tích nhìn xung quanh một lượt, vẫn chưa tìm thấy.
Lại đi thêm mấy bước, Cố Tích đột nhiên dừng lại.
Không biết có phải là ảo giác không, hình như cô cảm thấy phía sau có người theo dõi cô.
P/s: Lớp 7 khối tám bên Trung là lớp 8A7 bên mình nha mọi người