Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 56

Chính trong lúc này, một trận ồn ào đột nhiên xảy ra trong lớp thu hút sự chú ý của Cố Tích.

"Sao vậy?" Cố Tích hỏi Đổng Mính Mính.

Đổng Minh Minh cũng nhìn về phía ầm ĩ, sau đó quay đầu giải thích với Cố Tích: "Đám người đó chắc là đang đánh cược hôm nay tiết mấy Tu thần sẽ đến lớp."

Nghe vậy, Cố Tích kinh ngạc nhướng mày: "Tu thần" là học sinh của lớp này sao? "Tiết mấy sẽ đến"...

Bây giờ đi học cũng tùy ý như thế sao?

Cố Tích bóc phốt trong lòng một câu, lại nghe Đổng Mính Mính nói: "Thấy bọn họ kích động như thế, tớ đoán là Tu thần sắp đến rồi."

Lời nói của Đổng Mính Mính còn chưa dứt, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao gầy thong dong đi vào trong lớp. Vẻ mặt hoàn toàn chính là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

"Nhìn đi, tớ nói không sai chứ." Đổng Mính Mính nói thầm.

Mà mấy người bên đó cũng càng ầm ĩ hơn.

Cố Tích nhìn người này, ngừng một chút: "Thịnh Tu Ngôn?"

"Cậu quen cậu ấy à?" Đổng Mính Mính hỏi.

Cố Tích lắc đầu: "Không quen."

Chỉ là trước đây lúc kiểm tra vào trường từng gặp người này, hình như gọi người này là "Thịnh Tu Ngôn".

Nghe Cố Tích nói không quen, Đổng Mính Mính không nhịn được phổ cập khoa học cho cô.

"Tớ kể cho cậu nghe, cậu đừng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Thịnh Tu Ngôn. Thật ra cậu ấy vô cùng lợi hại, hoàn toàn là sự tồn tại thần kỳ giống như sách giáo khoa. Gia cảnh tốt, đẹp trai, hơn nữa thành tích..."

"Rất tốt?" Cố Tích tiếp lời hỏi.

"Đúng, vô cùng tốt. Nếu không cậu cho rằng cách gọi "Tu thần" này từ đâu mà đến? Tớ nói cậu nghe, cái tên này chính là cấp bậc học thần."

"Cậu biết mong muốn của tớ là gì không?" Đổng Mính Mính lại hỏi.

"Vượt qua Thịnh Tu Ngôn?" Cố Tích hỏi vặn lại.

Đổng Mính Mính nhanh chóng lắc đầu: "Sao có thể."

"Tớ hi vọng hôm nào đó lúc tớ không cẩn thận thi được hạng hai, Thịnh Tu Ngôn vắng thi."

Thấy khóe miệng của Cố Tích giật giật, biểu cảm "cậu quá khoa trương rồi". Biết đối phương không tin, Đổng Mính Mính lại nói: "Tớ thật sự không có khoa trương đâu. Trường Trung học trực thuộc của chúng ta còn lưu truyền một câu nói. Không có hạng nhất nào mà Thịnh Tu Ngôn không lấy được, trừ khi cậu ấy không đi thi."

Dứt lời, Đổng Mính Mính lại vỗ tay của Cố Tích: "Bây giờ tớ nói với cậu nhất định cậu không có cảm nhận trực quan. Đợi đến kì thi tháng sau, cậu sẽ biết cái gì gọi là áp chế tuyệt đối."

Cố Tích: "..."

Nghe xong lời nói của Đổng Mính Mính, Cố Tích lại nhìn Thịnh Tu Ngôn đó một cái: Sao cô cảm thấy vẫn ổn mà nhỉ?

Bên còn lại của lớp học, thấy Thịnh Tu Ngôn đến lớp sớm như thế, mọi người xung quanh đều có biểu cảm "mặt trời mọc phía Tây".

"Anh Ngôn, sao hôm nay cậu đến sớm thế?" Điều này không khoa học nha.

Thịnh Tu Ngôn lườm người kia một cái, lạnh lùng, không nói chuyện. Cậu không thể nói là vì hôm qua trong nhóm không có ai trả lời cậu nên đi ngủ sớm, buổi sáng không ngủ được nên mới đến.

"Anh Ngôn, cậu mất ngủ à?""

""...""

Thịnh Tu Ngôn nhìn Vương Diên Khải trước mặt, vẻ mặt ghét bỏ: ""Sao cậu lại ngồi ở đây rồi?""

""Lão Trần chuyển đấy, lớp chúng ta có bạn học mới đến nên lão Trần thay đổi vị trí một chút."" Dứt lời, Vương Diên Khải lại nói: ""Đúng rồi, anh Ngôn, hôm qua cậu không đến nên không biết."" ""Lớp chúng ta có một bạn học mới đến, con gái nha.""

Vương Diên Khải nói như thế, mấy người còn lại cũng tiến lại gần.

""Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, hì hì.""

""Này, anh Ngôn, cậu nhìn đi, chính là bên đó."" Có người chỉ về hướng của Cố Tích.

Liên quan gì đến tớ?

Thịnh Tu Ngôn nghĩ thầm.

Nhưng, vẫn liếc một cái về hướng những người kia chỉ.

Sau đó, ánh mắt của Thịnh Tu Ngôn dừng lại.

"Là cô ấy?"" Nữ sinh cùng cậu tham gia kỳ kiểm tra tháng hôm đó.

Bên này, vốn dĩ mấy người cũng chỉ nói tùy tiện thôi, kết quả thấy Thịnh Tu Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm bạn học mới đến. Mấy người ngơ luôn, liếc nhau một cái.

Trời đυ.! Tình huống gì đây? Sao anh Ngôn nhìn chằm chằm người ta lâu như thế?

Hình như trước đây anh Ngôn chưa từng nhìn ai lâu như thế.

Không phải là thích rồi chứ, vừa gặp đã yêu? Trời đυ..

Lúc mấy người kinh ngạc thì Thịnh Tu Ngôn đã thu hồi tầm mắt. Sau đó đón nhận ánh mắt tràn đầy sự hóng hớt của mấy tên này.

""Anh Ngôn, không phải cậu thật sự thích bạn học mới đấy chứ?"" Có người nhỏ tiếng hỏi.

Thịnh Tu Ngôn khinh thường nhìn đối phương một cái, ném ra một câu: ""Não tàn.""

Mọi người: ""..."" Được rồi, anh Ngôn vẫn là anh Ngôn kia.

Vốn dĩ chỉ là nói đùa, mọi người cũng không để ý.

Rất nhanh, chủ đề nói chuyện của mấy nam sinh lại chạy sang chuyện khác.

""Đúng rồi, anh Ngôn, hôm đó tớ đi qua văn phòng, nghe lão Trần nói lần kiểm tra tháng này sẽ bù cho cậu? Thật hay giả thế?"" Châu Bốc Phàm hỏi.

""Bù rồi."" Thịnh Tu Ngôn nói.

Vừa nói xong, mấy người lần lượt lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.