Xem ra là để trống từ trước.
Cố Tích gật đầu, mang theo ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh đi đến chỗ đó.
Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm lại dặn dò mấy câu rồi mới xoay người rời đi, nhường lớp học cho thầy Khoa Nhậm lát nữa lên lớp.
Bên này, Cố Tích vừa ngồi xuống chỗ, còn chưa kịp để đồ cẩn thận thì bạn nữ cùng bàn đã nhiệt tình lại gần.
"Cậu tên là Cố Tích, là "Tích" nào thế? "Tích" trong ánh nắng ban mai à?" Bạn nữ hỏi.
"Không phải." Đối diện với câu hỏi thân thiện của đối phương, Cố Tích cười, giải thích nói: "Là "Tích" trong trân trọng."
"A, là như vậy à," Bạn nữ cũng nở nụ cười, tự giới thiệu bản thân nói: "Tớ tên là Đổng Mính Mính, là chữ ‘Thảo’ nằm trên đầu chữ ‘Tên’ đó."
"Chào cậu." Cố Tích nói với đối phương.
"Hì hì, chào cậu."
"Cậu không cần căng thẳng, lớp chúng ta rất hòa thuận. Đợi lát nữa đến giờ nghỉ giải lao, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một lượt." Đổng Mính Mính nói.
Cố Tích gật đầu, tỏ ý cảm ơn. Cô cảm thấy bạn học Đổng Mính Mính này là một người rất dễ gần.
"Đúng rồi." Dường như nghĩ đến gì đó, Đổng Mính Mính lại gần Cố Tích hỏi: "Cậu thật sự là học sinh giỏi sao?"
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Cố Tích ngây người một chút, có hơi kinh ngạc.
"Tại sao lại hỏi như thế?"
"À, là như này. Cậu không biết, hôm qua cậu còn chưa đến thì Lão Trần đã đến nói trước một tiếng với lớp chúng ta rồi. Nói có một học sinh mới chuyển đến, bảo mọi người cẩn thận học tập bạn học mới."
"Cậu không biết đây, bình thường Lão Trần nói như thế thì bạn học mới nhất định là học sinh giỏi." Đổng Mính Mính nói. Đặc biệt hôm qua lúc cô Trần nói chuyện này, khuôn mặt tươi cười giống như lần này lớp bọn họ lại giành được hạng nhất toàn khối.
"Còn có chỗ này, cũng là hôm qua Lão Trần bảo di chuyển." Bạn học mới còn chưa đến mà đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Nghe vậy, Cố Tích bỗng nhiên tỉnh ngộ: Khó trách cô cảm thấy phản ứng của những người khác trong lớp, còn có vị trí trống này... cũng khá đột nhiên.
"Cho nên, thành tích của cậu thật sự là kiểu rất lợi hại sao?" Đổng Mính Mính tò mò truy hỏi.
"Cũng không tệ." Cố Tích cũng không khiêm tốn.
"Hì hì, vậy thì tốt. Như vậy chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, hai cao thủ bắt tay với nhau."
"Đúng rồi, tiết sau là ngữ văn. Sau đó còn có vật lý, toán học và tiếng anh. Cậu có mang sách giáo khoa không?" Đổng Mính Mính lại quan tâm hỏi.
"Mang rồi." Hôm qua trường học đã phát thời khóa biểu cho Cố Thiệu, Cố Thiệu đưa cho cô.
Cố Tích nói, quay đầu chuẩn bị mở cặp sách.
Lúc này, Đổng Mính Mính bên cạnh giống như đột nhiên phát hiện một chuyện rất thần kì, kinh ngạc nghiêng đầu lại gần trước mặt Cố Tích: "Cố Tích, tớ phát hiện màu sắc tròng đen của cậu rất thần kì nha."
Đổng Mính Mính lại đổi mấy góc độ khác xem, xác định mình không nhìn nhầm.
Tròng đen của Cố Tích là màu trà nhạt, không chú ý nhìn thì không phát hiện ra chỗ khác nhau. Nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện khác một chút xíu với đại đa số mọi người.
"Là đeo lens sao?" Đổng Mính Mính hỏi.
"Không phải, chính là màu này, di truyền của ba tớ." Cố Tích giải thích nói, khóe miệng không tự giác cong lên một chút.
Dứt lời, Cố Tích lấy vài quyển sách giáo khoa trong cặp sách ra.
Những quyển này đều là sách mới.
Những quyển sách giáo khoa trước đây dùng ở Trường Trung học cơ sở Lập Minh đều để ở nhà, những quyển này là Cố Thiệu chuẩn bị lại cho cô.
Mặc dù đều là sách giáo khoa giống nhau nhưng bây giờ cô đã không còn là "Lâm Tích" nữa.
Cố Tích mở từng trang đầu tiên của sách, cẩn thận viết hai chữ "Cố Tích" lên trên đó.
"Chữ của cậu đẹp quá." Đổng Mính Mính ở bên cạnh nói.
Vốn dĩ còn muốn nói cái gì đó thì thấy giáo viên ngữ văn đi vào, còn nhìn về phía họ, Đổng Mính Mính lập tức sợ hãi ngậm miệng.
Lúc này, súng bắn chim đầu đàn, cô ấy không muốn mới sáng sớm đã bị giáo viên ngữ văn gọi tên đứng dậy đọc bài văn hôm qua đâu.
Đổng Mính Mính im lặng di chuyển về vị trí của mình, làm ra vẻ "chưa xảy ra chuyện gì hết, cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn đọc sách". Nhưng nhân lúc "cái nhìn bỏ mạng" của giáo viên ngữ văn di chuyển sang hướng khác, lén lút giơ tay sang, chỉ vào sách giáo khoa của Cố Tích, nói bài văn hôm nay phải học. (TYT app)
Giáo viên ngữ văn bắt đầu giảng bài, Cố Tích cũng đặt sự chú ý vào sách giáo khoa.
Tiến độ chương trình dạy học ở đây cũng khá giống với lúc cô học ở Trường Trung học cơ sở Lập Minh. Giáo viên giảng bài cũng vậy. Vì vậy, sau khi thích ứng được một lúc, Cố Tích đã theo kịp tiết tấu của giáo viên mới.
Một tiết học trôi qua, nhân lúc nghỉ giải lao, Đổng Mính Mính bắt đầu chỉ từng người trong lớp giới thiệu cho Cố Tích.
Cố Tích cũng cố gắng ghi nhớ tên và đặc điểm ngoại hình của mọi người trong lớp.