Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 54

Cố Tích chạy về phòng, vùi cả người mình vào trong ổ chăn, khuôn mặt nằm sấp xuống chỗ mềm mại, còn ma sát vào gối đầu thơm ngát, cũng lau nước mắt trong mắt đi.

Ngày hôm sau, Cố Thiệu lùi một buổi báo cáo vào buổi sáng ở Trường Đại học A, đích thân đưa Cố Tích đến trường, đưa Cố Tích đến trước mặt của giáo viên chủ nhiệm mới.

Cố Tích phát hiện, giáo viên chủ nhiệm của lớp cô lại là cô Trần phụ trách coi thi mình hôm kiểm tra, cô chào đối phương một tiếng.

Cố Thiệu gật đầu với cô Trần, sau đó nói thêm một câu "làm phiền cô giáo" rồi giao người cho cô Trần.

"Giáo sư Cố yên tâm đi, Cố Tích ở chỗ chúng tôi sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu như có chuyện gì thì chúng tôi cũng sẽ báo cáo với phụ huynh ngay lập tức." Cô Trần nói.

Tiễn Cố Thiệu đi, cô Trần nhìn Cố Tích, trong lòng kích động.

Cố Tích được phân đến lớp của cô ấy là vì cô ấy cố hết sức "cướp" được.

Hôm đó sau khi kiểm tra xong, cô Trần nhìn điểm của Cố Tích cũng không kiềm chế được kinh ngạc một phen. Người ta nói ra tay trước thì chiếm được lợi thế nên cô ấy lập tức đi tìm chủ nhiệm khóa yêu cầu phân Cố Tích đến lớp bảy của cô ấy.

Vốn dĩ cô Trần cũng chỉ coi Cố Tích là một học sinh có thành tích tốt, mãi cho đến hôm qua, học bạ của Cố Tích chuyển đến. Cô ấy nhìn tư liệu của Cố Tích mới nhớ ra thân phận của học sinh này.

Khó trách cô ấy nói nhìn thấy hai chữ "Lâm Tích" có hơi quen mắt, đứa nhỏ này không phải chính là học sinh đứng đầu của trường "đối diện" sao?

Từ trước đến nay, việc tranh đấu gay gắt giữa mấy trường cấp hai hàng đầu của thành phố B chưa từng ngừng lại. Vì vậy, đối với kết quả thi đấu, thành tích kì thi đầu vào, còn có tình hình của vài học sinh giỏi của Trường Trung học cơ sở Lập Minh, thầy cô giáo ở bên này cũng vô cùng quan tâm.

Kỳ thi đầu vào loại tổng hợp mùa thu hàng năm là do mấy trường hàng đầu cùng tổ chức một cuộc thi, nhiều năm nay đã trở thành truyền thống. Mà mười năm gần đây, gần như mỗi năm đều là Trường Trung học trực thuộc Đại học A của họ đạt được hạng nhất. Lúc trước, liên tiếp chín năm, hạng nhất đều là Trường Trung học trực thuộc Đại học A của họ, ngoại trừ năm ngoái.

Mà người chấm dứt kỷ lục thắng liên tiếp của Trường Trung học trực thuộc Đại học A chính là một học sinh mũi nhọn tên "Lâm Tích" của Trường Trung học cơ sở quốc tế Lập Minh.

Cô Trần nằm mơ cũng không ngờ, học sinh giỏi của trường cạnh tranh lại trở thành học sinh của lớp cô ấy.

Vốn dĩ lớp bảy của cô ấy đã có một học sinh ưu tú. Bây giờ lại có thêm một Cố Tích, quả thực không nên quá kỳ tích.

Bây giờ cô Trần giống như đã nhìn thấy các loại tiền thưởng, phỏng vấn lao nhanh về phía cô ấy.

Cô Trần nhìn Cố Tích, nở một nụ cười "hiền từ".

""Cố Tích, đi thôi, cô đưa em đến lớp học.""

Lúc cô Trần và Cố Tích đến lớp học, vừa hay trên lớp kết thúc tự học sáng.

Vốn dĩ trong phòng học đang tranh cãi ầm ĩ, kết quả nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đến, mọi người im lặng trong nháy mắt.

Song, lúc nhìn thấy Cố Tích theo sau đi vào lớp học, phòng học lại bắt đầu sôi nổi.

""Mau nhìn mau nhìn đi, đó có phải là học sinh mới không."" Một người cao giọng nói.

Người này vừa dứt lời, ánh mắt của những người khác cũng tập trung hết lên người Cố Tích.

""Nhan sắc của học sinh mới được nha!""

""Xác định đây là học sinh giỏi mà hôm qua cô Trần nói sao?"" Luôn cảm thấy dáng vẻ của học sinh mới không dính dáng đến ba chữ "học sinh giỏi".

""Hôm qua cô Trần cũng không nói có một hoa khôi của trường đến."" Có người đáp lại một câu.

Trong lúc mọi người nói chuyện ầm ĩ, cô Trần khụ một tiếng: ""Yên lặng, các em đừng làm ảnh hưởng đến lớp bên cạnh học tập!""

Giáo viên chủ nhiệm vừa dứt lời, lớp học dần dần yên tĩnh lại.

Vì vậy, giáo viên chủ nhiệm lại dẫn Cố Tích đi đến trước bục giảng, giới thiệu nói: ""Đây là Cố Tích, mới chuyển vào lớp chúng ta, hôm qua cô đã nói qua rồi...""

Giọng nói của cô Trần còn chưa dứt, lại có một người ở bên dưới hét lên một tiếng: ""Trời đυ., thật sự là cô ấy à.""

Người nói chuyện không có gì bất ngờ bị cô Trần trừng mắt một cái.

Thấy người đó rụt cổ, ngậm mồm, sau đó cô Trần mới nói tiếp: ""Bạn học mới vừa đến trường chúng ta nên còn có rất nhiều chỗ không quen. Sau này mọi người giao lưu nhiều hơn một chút."" Lúc này, trong lòng cô Trần nghĩ thật ra là để cho đám học sinh làm cho cô lo lắng đủ điều ở trong lớp giao lưu nhiều hơn với học sinh giỏi, tìm cách nâng cao thành tích.

Dứt lời, cô Trần lại nhìn Cố Tích, chỉ một vị trí trong lớp, nói: ""Cố Tích, em đến chỗ đó ngồi đi.""

Cố Tích nhìn theo hướng giáo viên chủ nhiệm chỉ, ở vị trí hàng thứ ba, vừa hay ở đó có một chỗ trống.