Trong lòng Lâm An Hinh nghĩ vậy, vẻ mặt càng trở nên vặn vẹo xấu xí.
Bên này, Cố Tích không hề hay biết mình đã gây nên ảnh hưởng thế nào đến người khác.
Dù sao ngôi trường này không còn bất kỳ quan hệ gì đến cô nữa.
Lúc ngồi trên xe, nhìn thấy của trường học đang cách xa dần, Cố Tích đã có thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó khóe miệng cong lên, mỉm cười.
Rời khỏi ngôi trường này, bầu không khí đều trở nên thoải mái hơn hẳn.
Cố Thiệu ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ Cố Tích như thoát khỏi l*иg giam, trút được gánh nặng. Cố Thiệu chỉ đánh giá một câu “Nhát gan!”, dù vậy vẻ mặt ông trong vô thức đã trở nên ấm áp dịu dàng hơn.
Về đến nhà.
Tối đó, Cố Tích nằm trên giường, không biết vì sao mà đột nhiên không ngủ được.
Sau một lúc lâu mắt cứ mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, cuối cùng Cố Tích cũng phải nhảy xuống giường, rời khỏi phòng, bắt đầu đi tới đi lui không mục đích trong phòng khách.
Lúc này Cố Thiệu đang ở trong thư phòng tăng ca, xử lý thêm mấy đề án nghiên cứu phát minh được đưa tới.
Mấy ngày nay bận bịu thông Trương Gia, sau lại bận đi nhập hộ khẩu cho Cố Tích, đến trường làm thủ tục chuyển trường nên Cố Thiệu không đến trung tâm, làm lỡ một vài việc.
Cố Thiệu nghe thấy tiếng lục đυ.c bên ngoài nên dừng bút, ngẩng đầu nhìn ra.
Sau đó ông trông thấy Cố Tích mặc đồ ngủ, đi loạng choạng lướt qua cửa thư phòng.
Cố Thiệu cau mày gọi Cố Tích lại.
Cố Tích bị gọi tên giật cả mình, nhỏ giọng gọi ông: “Ba.”
“Sao còn chưa ngủ?” Cố Thiệu trầm giọng hỏi.
“À, con khát nước, ra ngoài rót nước uống.” Cố Tích chỉ về phía phòng bếp, giải thích.
Cô cũng đâu thể nói với Cô Thiệu là cô trông mong ngày mai đến trường mới, sau đó không hiểu sao lại không ngủ được.
Thấy Cố Thiệu sầm mặt không nói gì, Cố Tích hơi chột dạ, rồi nhỏ giọng hỏi ông: “Ba, ba có muốn uống nước không?”
Không đợi Cố Thiệu kịp đáp lời, Cố Tích đã tự giác vội vàng chạy bước nhỏ xuống nhà bếp rót một ly nước cho mình, rồi lại rót thêm ly nữa cho Cố Thiệu.
Cố tích bưng nước lên, cẩn thận từng chút một bước đến thư phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp của Cố Tích, huyệt thái dương của Cố Thiệu hơi nảy lên: “Trên mặt sàn có gài bom hả?”
Cố Tích cẩn thận đưa ly nước đến trong tay Cố Thiệu, nói một câu “Chúc ba ngủ ngon” rồi xoay người muốn chuồn đi.
Lúc này Cố Thiệu lại gọi Cố Tích.
“Vào đó ngồi.” Cố Thiệu chỉ vào chiếc ghế trong thư phòng, nói.
“Vâng.” Cố Tích ngoan ngoãn bước đến.
“Tại sao trễ thế rồi còn chưa ngủ?” Cố Thiệu hỏi.
“Thì…” Thì là vì khát nước đó.
Không để Cố Tích có cơ hội nói ra những lời này, Cố Thiệu lại hỏi tiếp: “Bởi vì phải đến trường mới, nên sợ?”
Cố Tích sững người: “…”
Đột nhiên cô nhận ra lý do vì sao mình mất ngủ, chỉ trong một câu nói.
"Không ạ." Cố Tích vô thức phủ nhận.
Nhận được ánh mắt của Cố Thiệu, cô cắn môi, do dự một chút rồi lại nhỏ tiếng nói: "Cũng chỉ có một ít thôi ạ."
"Không phải sợ, mà là..." Cố Tích nghĩ một chút, nói: "Căng thẳng?"
Vẻ mặt của Cố Thiệu thả lỏng hơn một chút, mở miệng nói: "Không cần căng thẳng, cũng không cần sợ."
"Đến trường mới, con có thể làm những chuyện mà con muốn làm và chuyện mà con cho rằng nên làm. Chung sống với bạn học cho tốt, nhưng không cần quá để ý đến cách nhìn của những người bên cạnh. Hiểu chưa?"
Cố Thiệu đang dạy cô làm thế nào để đối diện với hoàn cảnh mới sao?
Trong lòng Cố Tích ngạc nhiên, lại nghe Cố Thiệu nói: "Nếu như lại gặp phải những chuyện đã xảy ra ở trường cũ. Hơn nữa trong tình huống con không thể giải quyết thì có thể nói với ba, ba sẽ xử lý cho con."
Giọng nói của Cố Thiệu bình thản nhưng lại khiến cho Cố Tích cảm thấy ấm áp trong lòng, đôi mắt đau xót giống như bị cái gì đó che lấp.
Nhìn dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi của Cố Tích, lòng Cố Thiệu trùng xuống: Mặc dù bên Cố Tích vẫn luôn biểu hiện rất bình thường nhưng rõ ràng trong lúc thay đổi một cách vô tri vô giác thì cách làm của người nhà họ Lâm vẫn để lại ám ảnh rất lớn trong lòng của Cố Tích. Ám ảnh đó lớn đến mức khiến cho Cố Tích luôn phải duy trì sự đề phòng đối với thế giới bên ngoài.
Gặp phải chuyện, điều đầu tiên mà Cố Tích có thể nghĩ đến luôn là dựa vào sức lực của mình để giải quyết. Còn gặp phải chuyện không thể giải quyết, Cố Tích lại học được ngấm ngầm chịu đựng.
Đây không phải là điều mà một đứa trẻ mười bốn tuổi nên có.
Cố Thiệu bỏ tài liệu trong tay xuống, đi đến trước mặt Cố Tích. Ông đưa tay lên xoa đầu cô, nói: "Ba là ba của con, những việc này là nghĩa vụ của ba."
Cố Tích hơi mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, cứ thế ngơ ngẩn nhìn Cố Thiệu.
"Đi ngủ đi."
"Vâng." Cố Tích nở nụ cười với Cố Thiệu.
"Hì hì." Nụ cười này là muốn che giấu một sợi tơ hồng ở khóe mắt.