Nhìn kiểu cách hiệu trưởng đối đãi khách sáo với phụ huynh Lâm Tích kia kìa, lại còn gật đầu, khom người. Xem chừng Lâm Tích thật sự muốn điểm cao thì cứ lôi ô dù của mình ra tìm hiệu trưởng mà đòi thôi, còn cần gì phải dùng cái cách buồn cười kia để được điểm cao?
Huống gì, sau vô số lần thi, rồi lại thi, rồi tới thi giải, Lâm Tích người ta dùng sự thật để chứng minh rằng người ta là học bá thật sự, không cần phải gian lận.
“Haizzz, tại cái tin đồn nhảm kia hết.” Có người cảm khái.
“Đúng thế, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhà trường chẳng thèm bắt cái người tung tin đồn nhảm kia ra, hại tôi còn tưởng là mấy lời đồn kia là thật.”
“...” Cả đám người xôn xao.
Sự thật vốn đã tồn tại từ trước, chỉ là thời gian khác nhau, góc nhìn khác nhau, người bên ngoài tin hay không tin chỉ là lựa chọn của riêng người ta mà thôi.
Mà Lâm An Hinh cũng giống như đám người này.
Lúc này, cô ta và mấy người bạn học đang xôn xao nghị luận về Cố Tích, chỉ là nội dung của cuộc trò chuyện giữa bọn họ lại hướng về chủ đề khác.
“Đó chắc hẳn mới là phụ huynh của Lâm Tích nhỉ? An Hinh, cậu có biết không?” Có người nghiêng đầu hỏi Lâm An Hinh.
Lâm An Hinh lắc đầu.
Thật ra cô ta đã từng gặp người đó, chỉ vào mấy ngày trước thôi, ở nhà của cô ta. Nhưng cô ta lại không muốn nói.
Thấy vậy, người bên cạnh cũng gật đầu, khi nghĩ tới gì đó đột nhiên bật cười: “Tôi nói rồi mà, thế mà hồi trước còn có người nói cậu và Lâm Tích kia là họ hàng, buồn cười chết được.”
Mấy người khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, lúc đó làm tôi sợ muốn chết.”
Lâm An Hinh vẫn im lặng như cũ, không nói gì.
Mặc dù mỗi ngày Lâm Tích kia và cô ta đều đi ra từ một nơi, cùng nhau đến trường, nhưng Lâm An Hinh lại không muốn để người khác biết Lâm Tích chính là chị của cô ta.
Nên mỗi ngày khi đến trường, Lâm An Hinh đều bảo tài xế dừng lại cách trường một khoảng xa, bảo Lâm Tích xuống xe trước, sau đó tài xế mới lái xe đến trước cửa trường, cô ta mới xuống xe sau.
Đối với chuyện này, người trong nhà không hề phản đối.
Mà từ sau khi lời đồn xuất hiện, khi thanh danh của Lâm Tích trở nên xấu xí, mấy người Từ Kiều Phượng đều tỏ ra đồng ý với cách làm của Lâm An Hinh.
Thậm chí sau này còn càng cố gắng để tách hai người ra khi đi học.
Nguyên nhân là vì sợ Lâm Tích danh tiếng không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm An Hinh.
Hai người bị những người khác suy đoán là họ hàng vì một lần nọ vào hồi năm lớp bảy có lần Lâm An Hinh cầm bài báo cáo kết quả thực nghiệm của Lâm Tích để nộp đối phó nhưng lại bị người khác phát hiện cô ta đã bỏ sót một chỗ không đổi lại tên.
Về sau này nữa thì lại bị người ta bắt gặp cô ta và Lâm Tích đến trường từ cùng một nơi
Thế là lập tức có người suy đoán hai người là họ hàng.
Mà khi đó đúng lúc lại là khi tin đồn nhảm của Lâm Tích đang truyền đi dữ dội nhất, bị toàn trường cô lập.
Sau khi biết chuyện suy đoán hai người họ là họ hàng, Lâm An Hinh không chút do dự phủ nhận quan hệ của hai người.
Vốn dĩ đây chỉ là một tin đồn không bằng không chứng, Lâm An Hình còn phủ nhận nên không có ai tiếp tục lan truyền nữa.
“Có điều tớ thấy lời đồn là không được tin, tôi thấy hình như nhà Lâm Tích có điều kiện rất tốt nữa.”
“Đúng thế đó, có cảm giác như phụ huynh nhà cậu ta rất ghê gớm vậy đó.”
Hai người ở bên cạnh đang bàn tán, hoàn toàn không để ý lúc này sắc mặt Lâm An Hinh cực kỳ khó coi.
Lâm An Hinh nhìn theo chiếc xe đang dần chạy xa, im lặng không nói, tay cô ta siết chặt một góc đồng phục mặc trên người, trong mắt tràn đầy sự thù ghét.
Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn thù ghét Lâm Tích, trong nhà, thứ gì Lâm An Hinh cũng hơn Lâm Tích. Cho nên phàm là có người nói Lâm Tích tốt hơn cô ta thì cô ta không thể chấp nhận được.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, thành tích của Lâm Tích lại tốt hơn cô ta. Mặc dù không còn học ở cấp một nữa nhưng lần nào Lâm Tích cũng có thể giành được hạng nhất. Còn cô ta, dù cô ta có nghĩ bằng mọi cách để học thêm học bớt cũng chỉ có xếp hạng ở tầm khá giỏi.
Điều này khiến Lâm An Hinh càng trở nên thù ghét Lâm Tích hơn.
Từ sau khi biết Lâm Tích không phải là con cháu ruột thịt của nhà họ Lâm, Lâm An Hinh cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại không vui nổi nữa. Người đàn ông tự xưng là cha đẻ của Lâm Tích hình như không tệ tí nào, thậm chí hình như ba của cô ta còn tỏ ra rất kiêng kị người kia.
Chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ, từ khi sinh ra đáng nhẽ Lâm Tích phải làm nền cho cô ta, bị cô ta giẫm dưới lòng bàn chân mới phải. Cô ta không cho phép Lâm Tích có được bất kể thứ gì tốt hơn cô ta, cho dù là gia thế cũng không được tốt hơn cô ta!