Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 51

Trong lòng Cố Tích nghĩ vậy, cô đứng tựa vào cửa phòng hiệu trưởng càng vững vàng hơn, thẳng sống lưng, sắc mặt bình tĩnh, nghênh đón ánh mắt hiếu kỳ, dò xét của hai người kia mà không lộ ra sự chột dạ nào.

Hai học sinh kia đi lướt qua trước mặt Cố Tích, hướng thẳng về phía văn phòng làm việc của chủ nhiệm cấp hai.

Đến tận khi đã đi xa một chút hai người mới nháy mắt với nhau, sau đó bước đi càng nhanh hơn, sau khi đã đi xa hơn chút nữa họ mới nhỏ giọng thảo luận với nhau.

“Tao không nhìn nhầm đấy chứ, vừa nãy là Lâm Tích lớp 8A đấy phải không?”

Cả năm đầu tiên, dù sau này bị người khác cô lập, người nào cũng tránh không kịp nhưng vẫn có rất nhiều người có ký ức khắc sâu về cô.

“Chắc thế.”

“Kỳ lạ, trước đó hình như không thấy cô ta cả một quãng thời gian dài luôn.”

“Nghe nói hình như là chuẩn bị ra nước ngoài.” Người còn lại đáp, sau lại lắc đầu: “Mà cũng chưa chắc, cũng có người nói là bị bệnh nên đi dưỡng bệnh rồi.”

“Vì vậy hôm nay cô ta đến phòng làm việc của hiệu trưởng là xử lý thủ tục xuất ngoại? Hay là quay về xin phép được tiếp tục đến lớp?”

“Cũng khó nói.”

Hai người dần dần đi xa, Cố Tích không thèm để ý ngóng theo nữa mà tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, đứng trước cửa ra vào chờ Cố Thiệu.

Một mình đứng trong hành lang càng có vẻ cô đơn.

Cuối cùng Cố Thiệu cũng đi ra.

“Đi thôi.”

“Dạ?” Cố Tích lấy lại tinh thần: “Xong chưa ạ?”

“Rồi.” Cố Thiệu gật đầu.

Cố Tích thấy trong tay ông có cầm một túi văn kiện chứa đồ gì đó, cảm thấy hơi tò mò.

“Đó là gì ạ?”

“Đây là một vài món đồ của con ở trường không được lưu trữ vào hồ sơ.” Cố Thiệu nói. Đây là đồ mà vừa rồi hiệu trưởng bảo một giáo viên đi tìm và đưa đến cho Cố Thiệu, trong này có các bản sao các tác phẩm đạt giải trong những lần Cố Tích đại diện trường tham gia các giải thưởng, cùng với đó là các tác phẩm và bài văn xuất sắc mà nhà trường lưu trữ để trưng bày.

Cố Thiệu vẫn chưa kịp xem.

Trong chốc lát Cố Tích không nhớ nổi là mình có đồ gì không cất vào hồ sơ khi còn đang học ở trường, chỉ ngơ ngác gật đầu, đi theo Cố Thiệu.

Có điều, Lâm Tích không biết hai học sinh vừa nãy đi lướt qua mình sau khi trở về phòng học đã kể lại chuyện nhìn thấy cô cho những người khác nghe.

Ban đầu đó chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng bởi vì hiệu ứng “người nổi tiếng” của Lâm Tích, chuyện này gây xôn xao dư luận trong vòng học sinh của trường.

Vừa lúc là thời gian tan học, khi nhìn thấy Cố Thiệu và Cố Tích rời đi, không tí người nhao nhao thò đầu ra từ phòng học để hóng xem.

“Úi chà, đúng là cái cô Lâm Tích kia kìa.”

“Cô ta lại muốn rời trường nữa à?”

“Chẳng lẽ định chuyển trường hả?”

Đám người bàn tán xôn xao.

Rất nhanh sau đó lực chú ý của đám người này chuyển từ trên người Cố Tích sang Cố Thiệu.

“Người đi bên cạnh Lâm Tích là phụ huynh của cô ta à?” Có người chỉ vào Cố Thiệu, ngạc nhiên hỏi.

Từ khi khai giảng đến nay, phụ huynh của Lâm Tích chưa từng xuất hiện, thậm chí đến cả đại hội phụ huynh mà cũng không thấy người lớn trong nhà Lâm Tích đến tham dự.

Thế là, vị phụ huynh này trở thành một sự tồn tại trong truyền thuyết trong khóa năm nhất.

Lúc này, có người nhìn thấy bên cạnh Lâm Tích còn có người lớn đi cùng, mọi người đều không tránh khỏi tò mò.

“Trông giống nhau ghê ha.” Có người thì thầm cảm thán.

“Đúng là kỳ tích… Tôi còn suýt nữa tưởng rằng Lâm Tích không có cha mẹ luôn đấy.”

“Sao thế được chứ, không chừng là ở nước ngoài hay sao đó. Nhưng nói đi nói lại, tôi cảm thấy phụ huynh của Lâm Tích trông rất giống người có địa vị đó.”

Bất kể là phong thái hay dáng điệu, Cố Thiệu trông không giống như người tầm thường tí nào.

“Chiếc xe đó là bản giới hạn phải không, chắc chắn không phải là kiểu xe phổ biến. Ôi các cậu nhìn kìa, nhìn cái biển số xe kìa, người bình thường thì sao mà lấy được cái biến số đó chứ.”

Mấy người bàn tán liếc nhìn nhau.

“Má ơi, phụ huynh của Lâm Tích chắc không phải là nhân vật lớn gì đó chứ.”

“Cậu đừng có nói nữa, dù nhìn không thấy rõ lắm nhưng tôi cứ cảm thấy người kia cứ trông quen quen, hình như có thấy qua trên bản tin rồi ấy.”

Một người bên cạnh gật gù: “Hình như thế thật đó. Còn không các cậu nhìn kìa, hiệu trưởng còn đích thân tiễn người ta rời đi kìa.”

Lời bàn tán của bọn họ dần yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện: Lời đồn trên diễn đàn lúc trước.

Cái gì mà Lâm Tích có xuất thân không tốt, nhìn tình hình bây giờ xem, đấy rõ ràng chẳng phải là tin đồn nhảm nhí hay sao?

Còn nói gì mà Lâm Tích và ông chủ tiệm photocopy có quan hệ không đứng đắn, dùng cách này để biết trước đề thi, gian lận mới thi được điểm cao. Rõ là đoán mò