Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 50

Trường trung học Lập Minh là ngôi trường mà trước đây Cố Tích theo học.

Cố Thiệu muốn dẫn cô đến Trường Trung học Lập Minh hình như chỉ vì một nguyên nhân duy nhất.

“Đi làm thủ tục chuyển trường ạ?” Cố Tích hỏi, trong lòng có hơi phấn khích.

“Ừm.” Cố Thiệu lên tiếng, sau nói tiếp: “Nên bây giờ con phải đi ngủ.”

“Dạ!” Biết ngày mai phải dậy sớm để làm thủ tục chuyển trường, Cố Tích cũng không ở lại phòng khách làm khó mình nữa, ngoan ngoãn chạy về phòng mình đi ngủ.

Ngày hôm sau, Cố Thiệu đưa Cố Tích đến Trường Trung học Lập Minh.

Nhìn sân trường quen thuộc, Cố Tích có cảm giác như cách cả một đời người.

Lúc này vừa lúc là thời gian lên lớp, toàn bộ sân trường vô cùng yên tĩnh.

Một giáo viên bộ môn trong trường nghênh đón hai người đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Trong văn phòng, hiệu trưởng trường Lập Minh cầm đơn chuyển trường của Cố Tích trong tay, quay sang nhìn đôi ba con trước mặt, trong lòng ông ta đang dậy sóng. Lâm Tích này không phải mới đây còn là con cái nhà họ Lâm hay sao, tự dưng mới mấy ngày không gặp đã thành con của Cố Thiệu rồi.

Mặc dù trong lòng ông ta đang kinh ngạc vô cùng, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện không nên tùy tiện hỏi nên hiệu trưởng cố nén lại không hỏi. Ông ta dùng vẻ mặt bình tĩnh như thường nhìn Cố Thiệu và Cố Tích.

“Nên là ngài Cố đến đây là để làm thủ tục chuyển trường cho Lâm, à không, cho Cố Tích, đúng không?” Hiệu trưởng hỏi.

“Đúng vậy.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Thiệu, hiệu trưởng gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Thông tin giấy tờ đầy đủ, thủ tục chuyển trường không còn quá phức tạp nữa.

Chỉ là, nghĩ đến việc một học sinh tốt như thế phải chuyển đến trường khác, trong lòng hiệu trưởng ít nhiều vẫn cảm thấy khá tiếc nuối. Mặc dù bọn họ là trường học tư nhân nhưng cũng rất xem trọng việc dạy học.

Sự tồn tại của một học sinh giỏi có thể mang đến rất nhiều vinh dự và ảnh hưởng có lợi cho trường.

Chưa kể Cố Tích còn đại diện trường dự thi và giành được không ít giải thường. Mỗi khi toàn thành phố thống nhất mở cuộc thi gì thì thành tích của Cố Tích trường họ đem ra so sánh với những trường khác cũng ngang sức ngang tài.

“Thật ra, nếu như chỉ thay đổi người giám hộ… Khụ, ý tôi là đổi hoàn cảnh sống cũng không nhất thiết phải đổi trường theo học. Dù sao em ấy đã theo học ở trường tôi hơn một năm rồi. Các phương diện ở trường, em ấy đều thích ứng rất tốt, thành tích cũng luôn ổn định, đổi sang trường mới trái lại sẽ khiến em ấy khó thích ứng được môi trường học tập.”

Ông ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nếu như chỉ là sửa tên cũng không sao cả, hồ sơ học sinh của trường, thành tích và các giải thưởng trước đây cũng có thể tiến hành sửa lại tên theo.”

Hiệu trưởng có ý định lôi kéo Cố Tích tiếp tục ở lại trường Lập Minh của họ học tập.

Ánh mắt Cố Thiệu trở nên khó chịu hơn đôi chút.

Cố Thiệu bảo Cố Tích ra ngoài chờ, còn mình thì im lặng liếc nhìn về phía hiệu trưởng.

“Cho con bé chuyển trường không phải chỉ vì thay đổi người giám hộ.”

Ánh mắt lãnh đạm nhìn hiệu trưởng, Cố Thiệu trầm giọng mở miệng nói: “Vào khoảng thời gian con gái tôi theo học ở quý trường vì vướng vào những lời đồn không hay nên gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến các mối quan hệ và danh dự của con bé.”

“Nhưng khi vướng phải chuyện này, bên phía trường học cũng không đưa ra biện pháp xử lý hợp lý nào. Cũng vì thế, nếu để con bé tiếp tục theo học ở trường thì e là sẽ càng thêm khó xử, đồng thời sẽ phải chịu đựng nạn bạo lực ngôn ngữ trong thời gian dài ở trường.”

“Hơn nữa, tôi không cho là con gái tôi nhất thiết phải tiếp tục học tập ở quý trường.” Giọng nói của Cố Thiệu không quá to nhưng mỗi câu mỗi từ đều lạnh lùng không ai có thể phản bác được.

Nghe thấy những lời Cố Thiệu nói, vẻ mặt hiệu trưởng trở nên cứng đờ, nhưng ông ta cũng hiểu được thái độ của Cố Thiệu, ngay sau đó sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi.

Ông ta thừa nhận, liên quan đến những chuyện xảy ra trước đây trong trường với Cố Tích, bên phía trường học bọn họ đúng là không làm đến nơi đến chốn.

Nhưng bọn họ cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Lúc đó bọn họ điều tra ra người cố ý tung tin đồn nhảm là Lâm An Hinh, vốn còn định phải xử nghiêm.

Chỉ là bọn họ còn chưa kịp công bố kết quả điều tra thì người của nhà họ Lâm đã đến tận trường. Bọn họ đến không phải để lấy lại công bằng thay cho “Lâm Tích” mà là vì Lâm An Hinh, nhà họ Lâm hi vọng phía trường học có thể ép chuyện này xuống, đừng tiếp tục xử lý hay giải quyết chuyện gì nữa.

“Lâm Tích” và Lâm An Hinh đều là con cái của nhà họ Lâm, ba mẹ người ta đều tới yêu cầu muốn chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, trường học bọn họ còn có cách nào được nữa.

Chỉ là ai mà ngờ rằng, Cố Tích không phải là con cháu của nhà họ Lâm.

Hiệu trưởng nhìn về phía Cố Thiệu, vẻ mặt ngượng ngùng. Cuối cùng ông ta đứng dậy, cúi đầu với Cố Thiệu, nói: “Thưa ngài Cố, chuyện đó là do phía trường học chúng tôi thất trách, chúng tôi thành thật xin lỗi. Cố Tích đã muốn chuyển trường, vậy toàn thể nhân viên nhà trường chúng tôi cũng sẽ toàn lực phối hợp.”

Vẻ mặt Cố Thiệu vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ: “Vậy làm phiền phía nhà trường rồi.”

“Còn nữa, trong khoảng thời gian con gái tôi học tập ở quý trường bị hãm hại ác ý bằng những lời đồn không đúng sự thật trên diễn đàn của trường, tôi hi vọng các người có thể dọn dẹp sạch sẽ những thứ này đi.” Cố Thiệu nói tiếp: “Nếu như quý trường không có năng lực dọn dẹp sạch sẽ những thứ này thì tôi cũng không ngại làm thay đâu.”

Nửa câu đầu của Cố Thiệu là yêu cầu, nửa câu sau là uy hϊếp.

Nghe thấy những gì Cố Thiệu nói, mặt hiệu trưởng tái mét, dây thần kinh căng lên, vội nói: “Đừng, đừng, không cần phải làm phiền đến ngài Cố, chuyện này tự nhân viên nhà trường chúng tôi xử lý là được.”

Nếu như để Cố Thiệu xử lý thay thì chuyện này e là không còn đơn giản như thế nữa. Phía nhà trường bọn họ làm không tốt còn có thể chọc phải ổ kiến lửa.

“Ngài Cố cứ yên tâm, tôi cam đoan với ngài, tôi nhất định sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến Cố Tích sau này.”

Chuyện tung tin đồn nhảm trước đó, phía trường học đã có xử lý một lần, cũng đã treo thông báo. Nhưng lần này phải xử lý triệt để hơn, xem chừng là phải khóa diễn đàn một thời gian rất dài.

Khi cần thiết, chỉ sợ còn phải công bố thân phận của người tạo lời đồn phía sau ra.

Nhưng đây cũng là cách phải làm khi không còn cách nào khác phù hợp hơn.

Mặc dù sự nghiệp nhà họ Lâm có lớn cỡ nào đi nữa nhưng khi so sánh với Cố Thiệu - người có thân phận là giáo sư của Trường Đại học A, Tổng giám đốc của NTN thì lại không có sức ảnh hưởng tới trường bọn họ bằng Cố Thiệu.

Nếu nhất thiết phải lựa chọn thì đương nhiên ông ta sẽ lựa chọn nể mặt nể mũi của Cố Thiệu hơn.

Bên ngoài phòng làm việc, Cố Tích đang tựa vào tường, không biết Cố Thiệu và hiệu trưởng ở trong đó đã nói những gì, cô cảm thấy hơi chờ đợi như vậy hơi nhàm chán.

Lúc này vừa hay là giờ giải lao giữa giờ, cách đó không xa có hai học sinh đang đưa đồ đến phòng làm việc giúp giáo viên.

Cố Tích nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng để ý thấy Cố Tích, trên mặt bọn họ lộ ra sự kinh ngạc, hình như là đã nhận ra cô.

Trong lòng Cố Tích đột nhiên trở nên căng thẳng, vô thức muốn tránh đi.

Chỉ ngay sau đó, Cố Tích dừng lại: ‘Không đúng, tại sao cô phải tránh né chứ? Cô không phạm phải tội gì, càng không phải người không thể để người ta nhận ra, tại sao cô phải tránh.’