Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 43

Lâm Tích đoán không sai, Cố Thiệu đúng là đã đi tìm Trương Cường.

Ở trong nhà Trương Cường lúc này, cửa lớn đóng chặt, nhìn từ bên ngoài vào không có điều gì khác thường nhưng thật ra ở trong sân đã có sáu bảy vệ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt đã khống chế Trương Cường đem vào nhà.

Khi Cố Thiệu đến, người đứng đầu nhóm vệ sĩ đến mở cửa thay ông.

Người này tên là Vương Lục, cũng chính là người làm việc dưới trướng nhà họ Cố.

Công việc của anh ta cũng tương tự như Vương Ngũ. Chỉ có một điều khác biệt là bình thường Vương Ngũ phụ trách điều tra thông tin và xử lý một vài chuyện đối ngoại, còn Vương Lục thì phụ trách những nhiệm vụ mang tính bí mật cao hơn.

Trong những trường hợp bình thường, nếu không phải là công việc quan trọng hoặc mang tính đặc thù, Vương Lực cực kỳ hiếm khi lộ mặt.

“Chào ông chủ.” Vương Lục cúi đầu chào.

“Người đâu rồi?” Cố Thiệu hỏi, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.

“Ở bên trong.” Vương Lục chỉ về phía nhà chính, nói.

Cố Thiệu gật đầu, bước về phía nhà chính.

Lúc này, bên trong nhà chính có hai vệ sĩ đang đứng canh gác, Trương Cường thì sợ hãi nấp ở trong góc phòng. Vẻ mặt Trương Cường vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, dường như không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì hay chọc phải người nào.

Khi Trương Cường trông thấy Cố Thiệu bước vào thì càng run lên lẩy bẩy. Mặc dù ông ta không nhận ra người trước mặt nhưng từ khí thế của người này và cả ánh mắt của đám người này nhìn ông ta, ông ta hiểu được người vừa bước vào chính là người làm chủ.

Trương Cường nuốt một ngụm nước bọt.

“Các, các người, các người là ai?”

“Tôi không quen biết gì với các người hết.”

Mặc dù Trương Cường không có học thức, hiểu biết cũng ít nhưng ông ta có thể cảm nhận được đám người đột nhiên xông vào nhà mình, nhất là cái người đang ở ngay trước mặt ông ta đều không phải hạng người dễ trêu.

Trương Cường quay mặt về phía Cố Thiệu, nhưng cũng e dè không dám mắt đối mắt với Cố Thiệu, ông ta khúm núm nói: “Ông, ông chủ, tôi chỉ là một nông dân. Tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi, người mà ông tìm tới chắc chắn không phải tôi, chắc chắn là có hiểu lầm rồi. Các người…”

Cố Thiệu ngắt lời Trương Cường, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi là ba của Lâm Tích.”

Lâm Tích?

Trương Cường sững người: “Ý ông, ý ông là người mà Trương Thúy đưa tới đấy hả?”

Người đó làm ông ta sợ tới mức mấy ngày cũng không dám ra ngoài nói năng lung tung nhắc đến tên của cô gái đó, Trương Cường có ấn tượng rất sâu đậm về người này.

Thấy Cố Thiệu không phủ nhận, Trương Cường liền biết là mình nói đúng, đồng thời ông ta cũng hiểu được nguyên nhân vì sao người này tìm tới tận cửa, trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi.

“Hóa ra ông là ba của cô gái kia à.” Trương Cường run rẩy, giả vờ ra vẻ vô tội, nói: “Hôm đó cái cô Lâm Tích kia và Trương Thúy tới nhà tôi một chuyến, chỉ là tới chơi thôi, ngay ngày hôm đó cũng rời đi ngay luôn rồi.”

Chẳng qua là không phải đi, mà phải nói là chạy.

“Ông chủ, người mà ông muốn tìm thật sự sai chỗ rồi. Lâm Tích kia không có ở chỗ tôi. Nếu không ông thử tìm tới chỗ Trương Thúy xem sao?”

Nói xong, ông ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Thiệu, trông có vẻ như không có ý định buông tha cho ông ta. Trong lòng Trương Cường càng hoảng hơn, vội nói tiếp: “Thật đấy, các người đừng nghe mấy người bên ngoài kia luyên thuyên bậy bạ. Tôi không có nhốt cô ta đâu, không tin mấy người có thể lục soát thử, các người cứ tùy ý mà lục soát đi.”

Cố Thiệu nhìn về phía Trương Cường, lạnh lùng mở miệng: “Ông cho rằng nếu như con gái tôi vẫn còn bị ông giam giữ thì bây giờ ông còn có thể ở đây nói chuyện với tôi sao?”

Trương Cường ngẫm nghĩ một lúc, sau mới hiểu ra ý trong lời Cố Thiệu nói: ‘Chẳng lẽ người này biết Lâm Tích không ở chỗ ông ta, không phải đến chỗ ông ta để đòi người?’

“Vậy ông tới đây làm gì?” Trương Cường hỏi, dường như muốn tiếp tục giả ngu.

Sau đó ông ta lại nghe thấy giọng nói vô cùng sắc bén từ Cố Thiệu: “Tới tìm ông để tính sổ, dám làm tổn thương con gái tôi.”

Có lẽ vì thái độ của Cố Thiệu lúc này quá đáng sợ, Trương Cường vừa nghe xong thì sợ tới run lên, thầm nghĩ: ‘Người trước mặt ông ta là ba của Lâm Tích kia, chẳng lẽ sau khi Lâm Tích chạy thoát được thì mách lẻo chuyện cô ta bị uất ức khi ở đây cho người này nghe. Bây giờ người này tìm tới tận nhà ông ta để dạy một bài học?’

Trong lòng Trương Cường đã kinh hoảng vô cùng, ông ta bối rối giải thích: “Tôi, tôi, tôi không có làm gì cô ta cả.”

“Thật đó, toàn là Trương Thúy làm với cô ta thôi, mọi chuyện không liên quan gì tới tôi hết.” Trương Cường có ý định đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Thúy.

“Trương Thúy đâu có nói trước, tôi cứ tưởng Trương Thúy đưa cô ấy tới để làm vợ tôi. Cho nên, cho nên tôi mới muốn…” Để ý thấy sắc mặt Cố Thiệu trở nên khó coi, Trương Cường đành nuốt xuống họng nửa câu còn lại, ông ta sửa miệng: “Nhưng tôi chưa có làm được cái gì hết.”

“Lúc đó không biết cô ta dùng cái gì mà nóng như nước ớt phun vào tôi, còn cái đồ gì đó giật điện làm tôi ngất xỉu. Khi tôi tỉnh lại người đã bị cô ta treo giữa cửa rồi.”

“Chỗ đó đó, ở ngay trên cái cửa kia đó.” Trương Cường chỉ vào chỗ cửa phòng, nói: “Tôi không có lừa ông đâu, trên cánh cửa còn in rõ dấu băng ghế lúc đó hằn lên.”

Trên khung cửa đúng thật còn để lại dấu vết, là dấu vết để lại khi mấy người đàn ông trưởng thành hợp lực “cứu” Trương Cường xuống.

“Tôi bị kẹt ở trên cửa chẳng động đậy gì được, một sợi tóc của cô ta tôi còn chưa đυ.ng tới được.”

Nghe thấy những lời này của Trương Cường, đám người Vương Lục ở bên cạnh cuối cùng cũng hiểu được vì sao trong tài liệu điều tra của Vương Ngũ về tiểu thư trước đó lại bị thiếu hụt. Khi đó có thẩm tra đối chiếu kiểu gì cũng không tìm ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng là do cô chủ, cô chủ vậy mà… Ui cha, lợi hại.

“Tôi thề, tôi xin thề. Tôi thật sự không có nói láo đâu. Là tôi sai, tôi không nên có ý đồ xấu. Nhưng con gái của ông chủ vẫn chưa xảy ra chuyện gì hết, ông bỏ qua cho tôi đi.”

“Lúc trước, khi con gái tôi ở đây, hình như ông không có ý định bỏ qua cho con bé mà nhỉ.” Cố Thiệu trầm giọng nói. Cố Thiệu nhớ đến nội dung trong đoạn ghi âm kia, ông siết chặt tay.

Trương Cường thấy thế thì sợ hãi, liên tục né lùi về sau: “Ông, mấy người đừng có làm bậy. Tôi chân trần không sợ mang giày, nếu mà các người gϊếŧ người thì chính là phạm pháp đấy.”

Mặc dù Trương Cường không hiểu biết nhiều về luật nhưng gϊếŧ người là phạm pháp thì vẫn biết.

“Cho nên tôi sẽ giữ lại cho ông chút hơi tàn.”

Cố Thiệu dứt lời, cởϊ áσ khoác âu phục ra đưa cho Vương Lục ở bên cạnh, sau đó kéo ống tay áo sơ mi lên.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Thiệu, Trương Cường càng sợ hãi, tiếp tục rụt người về sau: ‘Người này muốn đánh ông ta sao? Nhiều người như thế đánh ông ta còn chẳng phải là muốn lấy mạng ông ta luôn hay sao!’

“Chẳng lẽ mấy người muốn lấy nhiều hϊếp ít?”

“Không cần thiết.” Cố Thiệu nói xong, bất ngờ xách cổ áo Trương Cường lên ném mạnh sang bên.