Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 42

Trên mặt của Cố Thiệu không hề có biểu cảm gì cho đến khi thấy Trương Hữu Phúc cứ nhìn chằm chằm Lâm Tích, sắc mặt của ông mới lạnh xuống.

“Không phải.” Cố Thiệu nói.

“Nhưng đúng là mục đích tôi đến đây hôm nay có liên quan đến Trương Thúy.”

“A, vậy mời cậu vào trong.” Trương Hữu Phúc không biết Cố Thiệu là ai nhưng theo bản năng vẫn cảm giác được đây là một nhân vật lớn mình không chọc vào nổi.

Lâm Tích đi theo Cố Thiệu.

Mặc dù cùng ở trong một thôn nhưng nhà của Trương Hữu Phúc nhìn đẹp hơn nhiều so với nhà của Trương Cường, không chỉ là nhà mới xây mà còn sạch sẽ hơn rất nhiều so với bên kia.

Trương Hữu Phúc mời Cố Thiệu vào nhà ngồi, sau đó rót trà.

Trong nhà của Trương Hữu Phúc có không ít người, bọn họ đứng né sang một bên, lén lút nhìn về phía Cố Thiệu và Lâm Tích bên này.

“Cậu quen biết Trương Thúy à? Có chuyện gì muốn gặp tôi hả?” Trương Hữu Phúc hỏi, đối mặt với Cố Thiệu, ông ta bất giác cúi đầu.

Cố Thiệu không nói mấy lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cách đây vài ngày, Trương Thúy đã chuyển hộ khẩu một đứa bé đến nhà của ông đúng không?”

“Tôi là ba của đứa bé đó, hôm nay đến để chuyển hộ khẩu đi.”

Cố Thiệu vừa nói xong, cả nhà Trương Hữu Phúc đều vô cùng kinh hãi.

Cả đám đưa mắt nhìn Cố Thiệu rồi liếc sang Lâm Tích: Lẽ nào đây chính là đứa con gái đó?

Trương Thúy nói với bọn họ thân thích nhà chồng của Tống Khả Hân có một đứa con gái mắc bệnh điên, không có biện pháp chữa khỏi lại sợ mất mặt nên mới đưa tới trong thôn.

Nhưng mà cô gái trước mặt nhìn vẫn rất bình thường mà?

Hơn nữa không phải người đang bị nhốt trong nhà Trương Cường hả? Sao lại...

Trong lòng Trương Hữu Phúc tràn đầy nghi ngờ, vợ ông ta đã chen vào: “Chắc ông chủ lớn này tìm nhầm người rồi, hai ngày trước đúng là Trương Thúy có chuyển hộ khẩu một đứa bé sang nhà chúng tôi nhưng đó là con gái nhà bạn của chị ấy, không phải là người mà ông đề cập đến.”

Vợ Trương Hữu Phúc không biết Trương Thúy đang làm cái quái gì nhưng bà ta đã nói nếu hộ khẩu của đứa bé kia ở nhà bọn họ thì hàng năm bà ta sẽ đưa cho bọn họ một ít tiền.

Loại chuyện tốt vừa không tốn lương thực vừa không phiền phức lại có thể kiếm ra tiền này chỉ có kẻ ngu mới từ chối.

Trương Hữu Phúc cũng gật đầu: “Đúng vậy, người là Trương Thúy đưa qua, chúng tôi không biết cậu có quan hệ gì với Trương Thúy, cũng không biết cậu nói thật hay giả nên không thể tùy tiện đưa hộ khẩu cho cậu được.”

“Nếu cậu muốn chuyển hộ khẩu thì gọi Trương Thúy tới đây đi.”

Trương Hữu Phúc vừa dứt lời, bà vợ ngay lập tức cắt ngang: “Trương Thúy tới cũng không được, cậu nói cậu là ba của cô gái kia hả? Tôi nói không phải thì làm sao! Người đã chuyển đến nhà chúng tôi, theo quy định của pháp luật đã trở thành người nhà chúng tôi rồi, có cho chuyển hay không phải do bọn tôi quyết định.”

Nếu muốn chuyển hộ khẩu, có thể, trừ khi chịu bỏ ra một khoản tiền phí.

Trong lòng vợ Trương Hữu Phúc gảy bàn tính lạch cạch, rõ ràng bà ta đang muốn giở trò vô lại với Cố Thiệu.

Cố Thiệu cười khẩy, độ ấm nơi đáy mắt ngay lập tức giảm xuống.

“Đầu tiên, việc tôi có phải là ba của Lâm Tích hay không không cần các người chứng minh.”

“Thứ hai, nếu các người muốn bàn chuyện luật phát với tôi thì tôi sẽ nói một chút vậy.” Dừng một lát, Cố Thiệu lại nói tiếp: “Lâm Tích là con gái của tôi, cho dù là quan hệ họ hàng hay quan hệ máu mủ đều không liên quan gì đến một nhà các người, các người chuyển hộ khẩu của một đứa bé không có quan hệ đến nhà mình, thậm chí còn nhốt lại ở nông thôn mà không có sự cho phép của phụ huynh đứa bé, bất cứ khi nào tôi cũng có thể kiện các người tội bắt cóc trẻ vị thành niên.”

Giọng nói của Cố Thiệu rất bình tĩnh nhưng khí thế lại không cho phép người khác hoài nghi.

Kết quả lời giải thích nửa thật nửa giả này đã thành công khiến một nhà Trương Hữu Phúc biến sắc.

“Ôi chao, sao cậu lại nói bậy thế, đứa nhỏ này là do Trương Thúy chuyển đến nhà chúng tôi, không có liên quan gì đến bọn tôi hết, hơn nữa người giam giữ cũng là tên Trương Cường kia mà...” Vợ Trương Hữu Phúc vội vàng phản bác: Mấy năm trước xuất hiện một nhóm đối tượng chuyên lừa gạt buôn bán người ở nông thôn, nghe nói sau này bị xử phạt rất nặng.

Nét mặt Cố Thiệu không thay đổi tiếp tục nói: “Có quan hệ hay không thì các người cứ nói trên tòa án đi, chẳng qua các người cảm thấy quan tòa sẽ tin tưởng tôi hay là tin một nhà các người đây?”

Dáng vẻ đàng hoàng chững chạc xen lẫn một ít dọa dẫm của Cố Thiệu giống y như đúc vẻ giận dữ của Lâm Tích đối với Trương Cường lúc đó.

“Các người còn có một cậu con trai đang học đại học ở thành phố A, năm nay tốt nghiệp đúng không? Cậu ta sẽ xin được việc làm sao? Nếu ba mẹ mình bị tra ra có tiền án phạm tội thì sợ rằng cậu ta sẽ không giữ được việc làm đâu.”

Thấy Cố Thiệu còn biết đến con trai mình, vợ Trương Hữu Phúc ngã quỵ xuống đất.

Cố Thiệu nói tiếp: “Hiện tại tôi đang nói chuyện phải trái với các người, nếu các người đã không muốn thì tôi có thể lựa chọn phương pháp khác.”

Mặc dù trên gương mặt của Cố Thiệu không có biểu cảm gì nhưng khí thế của ông lại khiến người khác cảm thấy chột dạ.

Hơn nữa đứa con trai này là mạng của bà ta, mắt thấy con trai không chịu thua kém, nói không chừng tương lai có thể cưới con gái nhà Trương Thúy vào cửa, sau này có thể dẫn bà ta lên thành phố hưởng phúc thì sao bà ta có thể để xảy ra chuyện được?

Vợ Trương Hữu Phúc hoảng sợ: “Cậu, cậu đừng kiện chúng tôi, chuyện này đều do Trương Thúy làm, chúng tôi chỉ là suy nghĩ cho họ hàng mà thôi, thật ra chẳng biết cái gì cả.”

“Đúng vậy, cậu muốn chuyển hộ khẩu của đứa bé đó thì cứ chuyển đi, chắc chắn chúng tôi sẽ không nói gì...”

Lâm Tích nhìn một nhà Trương Hữu Phúc đang sợ hãi trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn Cố Thiệu, đột nhiên cô cảm thấy người ba này trở nên cao lớn hơn rất nhiều. Xem ra trên con đường lừa gạt người khác này, bản thân vẫn còn rất nhiều chỗ cần cải thiện.

Thấy nhà họ Trương đồng ý hợp tác, Cố Thiệu không làm khó bọn họ nữa, kêu Vương Ngũ dẫn người nhà này mang theo sổ hộ khẩu trực tiếp đến đồn công an trong thôn làm thủ tục chuyển khẩu.

Trước khi ra khỏi cửa, Trương Hữu Phúc vẫn cố gắng cầu xin Cố Thiệu đừng báo cáo với đồn công an bọn họ là kẻ buôn người.

Năng suất làm việc của Vương Ngũ rất cao, rất nhanh đã lấy được đơn thông báo chuyển hộ khẩu của Lâm Tích.

Sau khi xong xuôi, Cố Thiệu dẫn Lâm Tích rời đi.

Vốn dĩ Lâm Tích cho rằng chuyện này sẽ rất phiền toái nhưng không ngờ vừa vào tay ba cô lại dễ dàng hoàn thành như vậy.

Sau khi hai ba con rời đi, người dân trong thôn đã giải tán lại tụ tập với nhau.

“Rốt cuộc người nọ là ai? Hù chết người ta rồi.”

“Ai mà biết, hình như tôi đã nghe thấy vợ Trương Hữu Phúc đang khóc lóc trong nhà thì phải, hay là một nhà Trương Thúy xúc phạm người nào đó trong thành phố rồi.”

“Khó nói lắm, chúng ta mau giải tán thôi.”

Vốn dĩ trước cửa nhà Trương Hữu Phúc đông như trẩy hội thì hiện tại đột nhiên vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim.

Phía bên này, sau khi rời khỏi nhà Trương Hữu Phúc, tài xế lái xe đến một quảng trường sinh hoạt gần lối vào thôn Trương Gia rồi dừng lại ở đây.

“Ông chủ, tôi có thể đậu ở chỗ này không?”

“Được.” Cố Thiệu đáp, quay qua nhìn Lâm Tích: “Ở trong xe chờ ba.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Tích đầy khó hiểu: “Ba, ba còn có chuyện gì sao?” Lẽ nào ba cô làm rơi đồ ở nhà Trương Hữu Phúc?

Lâm Tích nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không giống lắm.

Cố Thiệu không giải thích, chỉ bảo: “Nếu con thấy chán thì có thể xuống xe đi tới đi lui, đừng đi xa, ba sẽ quay lại ngay.”

“Con không thể đi với ba à?” Lâm Tích làm bộ muốn xuống xe.

“Nghe lời.”

“...”

Cố Thiệu vừa nói xong, Lâm Tích tự động bổ não thêm một câu: “Không nghe lời thì không cần con nữa, vứt lại đây luôn”, vì thế cô liền ngoan ngoãn ngồi lại trong xe.

Nhìn Cố Thiệu lên một chiếc xe khác trở lại thôn Trương Gia, Lâm Tích nhíu mày thật sâu.

Đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng: Không phải Cố Thiệu quay lại tìm Trương Cường đó chứ?