Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 44

Cơ thể Trương Cường văng đi, lưng đập vào hộc tủ phát ra một tiếng vang rất lớn. Ngăn tủ bị đυ.ng trúng, đồ đạc trên tủ rơi xuống đất.

Trương Cường cảm thấy tối mặt tối mũi, mọi thứ trước mắt quay cuồng, đến khi ông ta kịp phản ứng thì cơ thể đã ngã phịch xuống đất, những chỗ bị đυ.ng trúng trên người đều đang đau đớn.

Trương Cường hốt hoảng rướn cổ hét to với bên ngoài: “Cứu tôi với! Gϊếŧ người rồi!”

Thấy kêu cứu không có tác dụng, ông ta vừa sợ vừa nhìn Cố Thiệu, quát lên: “Tôi phải báo cảnh sát! Tôi muốn tố cáo các người! Đồ độc ác mấy người muốn ức hϊếp tôi!”

“Được đó.” Vẻ mặt Cố Thiệu bình tĩnh. Ông có thả Trương Cường đi báo cảnh sát đi nữa thì đây cũng chỉ là xung đột dân sự bình thường. Cùng lắm thì ông đến cục cảnh sát chịu phê bình cảnh cáo, chả làm sao hết.

“Những việc tôi làm hiện giờ với ông chỉ là đang lấy tư cách là ba của cô con gái bị ông làm tổn thương.”

Nói xong, Cố Thiệu không nhiều lời thêm nữa mà tiến lên trước, xách Trương Cường lên.

Trương Cường cũng khá khỏe mạnh, nhưng chút sức lực này trước mặt Cố Thiệu hoàn toàn không dùng được. Mặc cho ông ta cố giãy giụa thế nào cũng không tránh được việc chịu đòn.

Cố Thiệu ra tay cực kỳ nặng. Rất nhanh sau đó, mấy lời mắng chửi trong miệng Trương Cường biến thành những lời cầu xin tha thứ, tiếp đó biến thành tiếng kêu rên thảm thiết.

Nhìn Trương Cường thê thảm, mấy người Vương Lục ở cạnh cũng không nhịn được run rẩy trong lòng. Bọn họ rất hiếm khi thấy ông chủ ra tay, càng hiếm khi thấy ông chủ ra tay nặng đến vậy.

Chẳng qua, với một tên vô lại thế này, hình như cũng không còn cách nào hiệu quả hơn.

Ở nơi khác, Lâm Tích vốn đang ngồi trên xe nhưng nghĩ đến việc có lẽ Cố Thiệu đã đi tìm Trương Cường thì Lâm Tích đứng ngồi không yên. Cô do dự hai giây rồi nói với Vương Ngũ đang ở bên cạnh cô muốn xuống xe một lúc. Sau đó cô thản nhiên ung dung vờ như đang tản bộ, “dạo bước” về phía nhà Trương Cường.

Con đường này cô đã đi qua một lần nên Lâm Tích nhớ rõ đường đến nhà Trương Cường.

Lúc đến nơi, Lâm Tích còn chưa kịp bước vào sân đã bị tiếng kêu rên thảm thiết lúc này của Trương Cường trong nhà làm giật mình - đây là tiếng của Trương Cường.

May mà quanh nhà Trương Cường cũng không có mấy nhà ở. Mà nếu có đi nữa thì bây giờ cũng đã đi ăn tiệc cả rồi. Nếu không với tiếng kêu rên thảm thiết này của Trương Cường, đoán chừng ngoài cửa đã bu nghịt người.

Vệ sĩ đứng canh ở trước cửa nhìn thấy Lâm Tích thì hơi sững người, sau đó lại nhìn thấy đi theo phía sau Lâm Tích không xa là Vương Ngũ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thấy Lâm Tích đi về phía nhà chính, mấy vệ sĩ đều lộ vẻ mặt khó xử.

Nhưng may là Lâm Tích chỉ đứng bên ngoài.

Lâm Tích mở hé cánh cửa chính ra, lén lút trộm nhìn vào bên trong một cái.

Cô vừa mới nhìn thấy tình hình lúc này trong phòng mà suýt chút nữa kinh ngạc đến há hốc mồm. Nếu cô nói Trương Cường đang bị Cố Thiệu đánh cho răng rơi đầy đất cũng không ngoa tí nào.

Chỉ là Lâm Tích lại không ngờ rằng Cố Thiệu lại dùng cách đơn giản, thô bạo như thế để xử lý Trương Cường.

Cô càng không ngờ rằng, Cố Thiệu đánh nhau giỏi như thế!

Giáo sư làm khoa học kỹ thuật - nghiên cứu phát minh thời nay còn yêu cầu về mặt thể trạng nữa sao?

Trong phòng, vì Cố Thiệu để ý thấy Lâm Tích đang đứng ở cửa nên khựng lại, ông bỏ tay xuống.

Cố Thiệu bước đến bên cửa, che lại ánh mắt đang nhìn vào bên trong của Lâm Tích.

“Không nghe lời?” Cố Thiệu mở miệng nói, sau đó nhận lấy khăn tay Vương Lục đưa sang lau tay.

“Ơ, không có.” Lâm Tích lập tức đứng lại ngay ngắn trước mặt Cố Thiệu, cúi đầu, làm bộ dáng nhận lỗi: “Con chỉ là, chỉ là sợ ba không tìm được đường về thôi.”

Lý do lý trấu gì đây.

Đến cả chính bản thân Lâm Tích cũng muốn rút lại câu nói vừa rồi.

Cố Thiệu không đáp.

Trong phòng, Trương Cường mới tránh được một kiếp đang nằm trên đất rêи ɾỉ.

Thấy Cố Thiệu lại nhìn về phía mình, Trương Cường giật mình lăn người tránh vào một góc phòng né đi, dáng vẻ hệt như chuột nhìn thấy mèo.

Không đúng, không phải mèo, người này rõ ràng là quỷ!

“Tôi, tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi.” Trương Cường nhịn đau cầu xin tha thứ.

Sau đó có tiếng kỳ quái vang lên.

Trương Cường này sợ đến mức tè ra quần!

Thấy vậy, ánh mắt Cố Thiệu lóe lên sự chán ghét.

Lâm Tích khó hiểu, cô tò mò muốn tiến lên nhìn thử, kết quả trước mắt tối đen, bị Cố Thiệu dùng tay che mắt cô lại.

“Cứ chỗ nào bẩn là lại đâm đầu vào à?” Cố Thiệu trầm giọng nói.

“Đâu có…” Lâm Tích còn chưa kịp nói hết đã bị Cố Thiệu kéo theo ra ngoài.

Mấy người Vương Lục, Vương Ngũ cũng đuổi theo phía sau.

“Xử lý đi, còn nữa, đi lập thêm hồ sơ khác.” Cố Thiệu phân phó Vương Lục.

“Vâng.” Vương Lục đáp, đúng là nên đi lập hồ sơ… Nếu không, tin tức như gia chủ nhà họ Cố - giáo sư Cố Thiệu vô cớ đánh người truyền đi thì thật khó giải thích.

“Với lại, tiễn ông ta vào tù đi.” Cố Thiệu nói tiếp.

Trước đó Lâm Tích nói muốn để Trương Cường vào tù hơn phân nửa là muốn hù dọa ông ta. Nhưng Cố Thiệu nói muốn đưa Trương Cường vào tù thì không phải là nói đùa nữa.

Mười mấy năm trước Trương Cường từng đi theo một nhóm người trộm cáp điện, trong một lần trộm cắp còn khiến một công nhân kiểm tra và sửa chữa điện bị tàn tật nghiêm trọng.

Khi đó việc quản lý và kiểm soát không so được với bây giờ, sau khi Trương Cường và đám người kia bỏ trốn chạy đến thôn khác tránh đi một thời gian là chuyện này cứ thế qua đi.

Ngày hôm nay lôi chuyện đó ra cũng đủ để tên Trương Cường này phải đi cải tạo mấy năm.

“Còn nhìn nữa à?” Thấy Lâm Tích vẫn còn ngoái đầu nhìn vào, Cố Thiệu xụ mặt.

“À, không có…” Lâm Tích thu tầm mắt về, tiếp đến nhỏ giọng giải thích: “Con đang xem xem có khi nào ông ta chết không thôi.”

Lỡ như mà chết thì phiền phức lắm.

Trong lòng Lâm Tích có hơi đắn đo.

“Không đâu.” Cố Thiệu trả lời. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đầy căng thẳng của Lâm Tích, trong lòng ông không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười.

“Lên xe.” Cố Thiệu nghiêm mặt nói với Lâm Tích.

“Vâng.”

Họ lên xe, chỉ chốc lát sau đã cách xa nhà Trương Cường.

Lâm Tích quay đầu đi, sau lại nhìn sang Cố Thiệu ở bên cạnh đang nghiêm mặt. Cô nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa thấy trước đó, cô vẫn cảm thấy thật khó mà tin nổi.

“Ba, vừa nãy, khi nãy trước khi con đến, ba thật sự đang đánh Trương Cường kia một trận à?” Lâm Tích không nhịn được hỏi ông.

Cố Thiệu không phủ nhận, trả lời Lâm Tích: “Bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề, không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.”

Nghe ông nói như thế, khóe miệng Lâm Tích giật một cái, trong lòng không nhịn được thầm trào phúng: ‘Cố Thiệu thế này có tính là tiêu chuẩn kép không?’

“Vậy như ba hồi nãy không tính là bạo lực sao?” Lâm Tích nhỏ giọng hỏi ông.

Cố Thiệu vừa nghe thấy cũng không phủ nhận ngay: “Hành động vừa rồi của ba chính là ví dụ làm sai.”