Những người do Cố Thiệu sai đi điều tra đã nhanh chóng tra ra sự việc xảy ra tại khách sạn Hoàng Đình năm đó.
Hóa ra hôm đó không phải chỉ có một mình người con thứ tư của nhà họ Cố tổ chức hôn lễ ở đó mà còn có chủ tịch và các lãnh đạo cấp cao của các công ty có tiếng ở thành phố B cũng tổ chức tiệc họp mặt ở tầng khác của khách sạn.
Lúc đó Lâm Dịch Trạch đã dẫn theo Tống Khả Hân, thư ký kiêm người tình của ông ta đến bữa tiệc, có người đề nghị Tống Khả Hân biểu diễn một điệu nhảy cho mọi người cùng thưởng thức nhưng Tống Khả Hân không chịu nên đã chọc giận Lâm Dịch Trạch. Thế là ông ta ném Tống Khả Hân cho đám đối tác chơi đùa.
Sau khi Lâm Dịch Trạch bỏ đi cùng một phụ nữ khác do đối tác đưa đến, Tống Khả Hân bị nhóm này ép uống một ly "rượu".
Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, Tống Khả Hân trốn khỏi bữa tiệc trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Ly rượu bắt đầu phát huy tác dụng, Tống Khả Hân loạng choạng và bắt đầu lạc đường. Bà ta không những không trốn ra khỏi khách sạn được mà lại đi nhầm vào phòng nghỉ của Cố Thiệu.
Lúc đó Cố Thiệu đang nghỉ ngơi trong phòng, tinh thần không tỉnh táo, mà âm mưu phá hoại ông và nhà họ Cố vẫn chưa kết thúc.
Kế hoạch ban đầu là cô dâu của người con thứ tư của nhà họ Cố sẽ "vô tình" bước vào phòng của Cố Thiệu, nhưng không ngờ giữa chừng lại chui ra một "sự cố real" Tống Khả Hân.
"Bởi vì sau đó Lâm Dịch Trạch đã dựa vào thế lực của nhà họ Lâm để xóa hết mọi dấu vết trước khi chúng ta phát hiện ra, hơn nữa năm đó chúng ta cũng không tập trung điều tra phương diện này nên đã bỏ qua nó, đây là sơ sót của chúng ta.” Người ở đầu dây bên kia trầm giọng nói.
Cố Thiệu từ chối cho ý kiến, ánh mắt quét nhanh tập qua tập tài liệu trong tay, cuối cùng dừng lại ở chữ "Lâm".
“Nhà họ Lâm nào?” Cố Thiệu hỏi.
“Là nhà họ Lâm ở thành phố B, làm ngoại thương, ban đầu là tập đoàn Lâm Vũ, bây giờ là tập đoàn Lâm Thị.” Người kia giải thích.
Cố Thiệu khẽ gật đầu, tiếp tục lật.
Những nội dung đằng sau bao gồm Lâm Dịch Trạch đã hoàn toàn tỉnh ngộ như thế nào, tại sao Tống Khả Hân không tính toán nợ cũ, hai người yêu nhau thế nào, thể hiện tình cảm trước mặt công chúng thế nào, xây dựng tổ ấm hạnh phúc mỹ mãn ra sao. Ngoài việc cảm thấy ảo diệu ra, Cố Thiệu không hề có cảm giác nào khác.
"Tức là Lâm Tích..."
"Chúng tôi cũng đã điều tra ghi chép khám chữa bệnh, hồ sơ sinh sản và xác nhận sảy thai của Tống Khả Hân từ bác sĩ. Tính từ thời điểm những người hay việc mà cô Tống tiếp xúc sau đó thì rất có thể đứa trẻ đúng là con của... ” Người ở đầu dây bên kia nói một cách thận trọng.
Ngập ngừng một lúc, người này lại nói: "Tập tài liệu còn lại là thông tin của cô chủ Lâm Tích mà chúng tôi đã điều tra được, và cả những chuyện xảy ra với cô chủ Lâm Tích cho đến trước khi đến chỗ anh."
Người này vô thức thay đổi cách xưng hô với Lâm Tích thành "cô chủ Lâm Tích". Nếu Lâm Tích đúng thật là con của ông chủ thì há chẳng phải là cô chủ của bọn họ sao?
Tập tài liệu này dày hơn tập tài liệu về Lâm Dịch Trạch và Tống Khả Hân nhiều. Ghi chép rất chi tiết bao gồm từ khi Lâm Tích được sinh ra cho đến nay, từ nhà đến trường, thậm chí cả điểm số trong các kỳ thi của Lâm Tích, có thể thấy người điều tra này rất có tâm.
Cố Thiệu lật nhanh đến trang cuối: "Thôn Trương Gia?"
"Đó là quê của mẹ của Tống Khả Hân. Vài ngày trước, tài xế của nhà họ Lâm đã chở Trương Thúy và cô chủ Lâm Tích đến thôn Trương Gia, Trương Thúy bỏ lại cô chủ Lâm Tích ở nhà một người bà con rồi một mình trở về thành phố B."
"Hình như nhà họ Lâm định để cô chủ Lâm Tích tạm thời sống dưới quê, nhưng không biết cô chủ Lâm Tích đã rời khỏi thôn Trương Gia đến tìm anh bằng cách nào."
"Còn gì nữa không?” Cố Thiệu hỏi.
“Tạm thời chỉ điều tra được bấy nhiêu thôi ạ." Người đó trả lời, suy nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: “Thôn Trương Gia cách trung tâm thành phố B khá xa, cô chủ Lâm Tích tìm đến được chỗ ông chủ chắc cũng không dễ dàng gì."
Thái độ này khiến Cố Thiệu hơi ngạc nhiên. Theo hiểu biết của mình thì Vương Ngũ này không phải là người thích biểu lộ cảm xúc cá nhân khi làm việc.
Trong quá trình điều tra, Vương Ngũ đã đọc qua một lượt về Lâm Tích, một cô bé mạnh mẽ và xuất sắc như vậy rất dễ khiến người khác có ấn tượng tốt. Hơn nữa, đọc trên tài liệu có thể thấy cuộc sống của Lâm Tích ở nhà họ Lâm không mấy tốt lành.
“Tôi biết rồi.” Cố Thiệu đáp, kết thúc cuộc gọi và quay trở lại địa điểm họp.
...
Ở chung cư NTN.
Bởi vì Từ Phi đã dặn cô không được chạy lung tung, với cả bản thân cô cũng không muốn gây phiền phức cho đối phương nên Lâm Tích chỉ ở yên trong căn hộ, nhân tiện ngồi canh chừng hộp thư của mình cả ngày.
Cuối cùng, Lâm Tích cũng đã nhìn thấy một thông báo có email mới bật lên ở góc dưới bên phải của màn hình.
Đây là email trả lời từ một trong những cơ sở đào tạo mà cô đã gửi sơ yếu lý lịch.
Nội dung email rất đơn giản, trước là lời cảm ơn, sau là một đường link.
Chắc là đường link dẫn đến một bài kiểm tra.
Lâm Tích thành thục nhấp vào đường link, màn hình lập tức nhảy sang trang kiểm tra.
Đây là một đề thi thử môn Toán, chỉ có hai mươi câu, mười câu chọn đáp án đúng, mười câu điền vào chỗ trống, thời gian làm bài là sáu mươi phút.
Mặc dù đều là câu hỏi trắc nghiệm và chỉ có hai mươi câu, nhưng người bình thường muốn hoàn thành hai mươi câu này theo đúng thời gian quy định không phải chuyện dễ dàng. Mỗi câu hỏi ở đây đều chứa đựng một khối lượng phép tính khổng lồ, mà ở trên mạng không có dạng đề tương tự.
Lâm Tích rê chuột đọc lướt hai mươi câu hỏi một lượt. Cơ sở này đã sàng lọc các câu hỏi dựa trên bản lý lịch mà cô đã nộp trước đó. Độ khó và dạng toán của những câu hỏi này tương tự như những câu ở các cuộc thi toán trước đây mà Lâm Tích đã từng tham gia.
Thời gian làm bài được tính từ lúc nhấp chuột vào đường link, Lâm Tích không lãng phí thời gian nữa, cô nhanh chóng lật cuốn sổ bên cạnh bàn ra và bắt đầu làm câu đầu tiên.