Từ Phi chốc chốc cảm thán, chốc chốc lại thở dài. Lâm Tích nhìn thấy vẻ mặt Từ Phi, hoàn toàn không biết lúc này trong đầu anh ấy đang nghĩ cái gì.
Nhưng sự đồng cảm đột ngột này có ý nghĩa gì?
“Yên tâm nhé, ba của em sẽ về sớm thôi.” Từ Phi an ủi.
Lâm Tích không hiểu gì gật đầu.
Sau khi Từ Phi rời đi, Lâm Tích bước vào phòng quan sát một lượt.
Căn phòng không lớn, không khác gì một căn phòng khách sạn bình thường. Nhưng cách trang trí không phức tạp, cả căn phòng trông đơn giản mà ấm cúng.
Khăn trải giường, chăn mền cùng những vật dụng sinh hoạt hàng ngày khác rõ ràng đã được thay mới trước khi cô đến.
Lâm Tích đặt ba lô hành lý xuống đất, lấy từ bên trong mấy món ăn vặt còn lại và quần áo sạch ra phân loại rồi xếp gọn gàng vào tủ.
Sau đó là sách giáo khoa và đủ loại sách khác ở phía dưới.
Sách giáo khoa ở trường và các sách khác được Lâm Tích chia thành hai chồng, đặt ở bên trái và bên phải của bàn học.
Nhìn đống sách bên trái, Lâm Tích hơi kinh ngạc.
Trong chồng sách này có một số cuốn sách công nghệ điện tử nổi tiếng của Cố Thiệu.
Nhớ lại người ba ruột mình đã gặp hôm nay, Lâm Tích tủm tỉm cười.
Mặc dù trông ông hơi dữ và có vẻ không hoan nghênh cô cho lắm, nhưng Lâm Tích cảm nhận được rằng Cố Thiệu không giống người xấu, ít nhất là không xấu xa và xảo quyệt như trong phần đánh giá ở ngoại truyện của tiểu thuyết.
Chắc sẽ không tùy tiện đánh đập hay bán cô đi đâu nhỉ?
Nếu có thì chắc do cô đã không có biểu hiện tốt...
Nghĩ đến cảnh được gặp Cố Thiệu hôm nay, Lâm Tích cảm thấy rất mất mặt, không nhịn được vùi đầu vào gối.
Cô tự hỏi lần sau gặp lại Cố Thiệu, mình sẽ làm thế nào để giải thích rõ ràng cho ông đây?
Một lúc sau, Lâm Tích đứng dậy sắp xếp lại chiếc giường bừa bộn rồi bước đến bàn làm việc.
Trên bàn có một chiếc máy tính bàn. Lâm Tích mở máy tính lên, không cài mật khẩu, có thể dùng được, cũng có thể lên mạng.
Lâm Tích không dám đăng nhập vào mấy tài khoản xã hội của mình, cô sợ là bà ngoại và mẹ sẽ phát hiện.
Lúc ở nhà Trương Cường, Trương Thúy đã lấy mất điện thoại của cô. Tuy trước đó cô đã xóa hết những lịch sử truy cập quan trọng, bao gồm cả cuốc đặt xe công nghệ nhưng SIM điện thoại vẫn còn bên trong.
Lâm Tích sử dụng acc phụ của mình đăng nhập vào một số trang web để tra các cuộc thi gần đây, bao gồm các cuộc thi về các môn học thông thường và các cuộc thi sáng tạo dành cho học sinh.
Có rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ như vậy. Lúc trước khi còn đi học, Lâm Tích đã từng tham gia rất nhiều lần rồi nên không lạ lẫm gì mấy cuộc thi như này.
Lâm Tích lần lượt viết ra một số cuộc thi quan trọng hoặc có giải thưởng cao, sau đó lên trang chủ của một số cơ sở đào tạo và trường đào tạo và tìm được email liên hệ và mẫu đơn đăng ký thông tin ở phía dưới cùng.
Nếu cá nhân tham gia thi đạt giải sẽ nhận được tiền thưởng, còn nếu cá nhân đại diện cơ sở đào tạo tham gia thi đạt giải thì có thể được nhận thêm một khoản tiền thưởng nữa.
Lâm Tích biết được điều này là vì lúc còn học ở trường cô có nhận được email mời từ một số cơ sở đào tạo.
Sau khi viết sơ yếu lý lịch về điểm số và loại giải thưởng rồi gửi nó vào email liên lạc của các trường đào tạo đã được sàng lọc, xác nhận không có sai sót gì Lâm Tích mới tắt máy tính.
Bây giờ chỉ việc ngồi đợi.
Lâm Tích đã tính toán đâu ra đấy rồi, cho dù Cố Thiệu có muốn nuôi cô hay không thì cô cũng không muốn trở về nhà họ Lâm nữa.
Trong tiểu thuyết có viết, "cô" sẽ hết vai lúc sắp tròn mười tám tuổi, mà hình như Lâm Dịch Trạch ra tay với Cố Thiệu cũng vào khoảng thời gian đó thì phải.
Cô có thể tiết kiệm một khoản tiền để nuôi sống bản thân.
Nếu Cố Thiệu chịu nuôi cô thì cô sẽ làm việc chăm chỉ hơn để tiết kiệm tiền. Trong tương lai, nếu Cố Thiệu không tránh được bị Lâm Dịch Trạch hại cho phá sản, nói không chừng cô có thể dùng tiền của mình để nuôi sống cả cô và Cố Thiệu.
Cố Thiệu ở tận thành phố N xa xôi không biết rằng mình đã được Lâm Tích đưa vào danh sách "những người cần nuôi trong tương lai".
Lúc này, Cố Thiệu vừa kết thúc một cuộc họp buổi tối.
Rời khỏi chỗ họp, Cố Thiệu nhận được điện thoại từ Từ Phi.
"Tổng giám đốc."
"Chiều nay người phụ trách hai dự án Sttr và Fiberhome đã đến trung tâm. Vì anh không có ở đây nên em đã bảo họ để lại tài liệu báo cáo, tài liệu này đã được chuyển vào mail của anh rồi. Ngoài ra còn có một vài lời mời họp cũng đã được chuyển đến mail anh luôn rồi... " Từ Phi báo cáo công việc cho Cố Thiệu.
Cố Thiệu nghe xong nhanh chóng đáp: "Tôi sẽ xem sau."
"Ngoài ra..." Từ Phi lại hỏi: "Trong nghiên cứu và phát triển Ruiteng-11, nhóm dự án đã báo là tình hình nghiên cứu và phát triển của chip thế hệ đầu tiên đã hoàn thành trước thời hạn, có thể tiến hành báo cáo bất cứ lúc nào. Có cần dời lịch báo cáo cuối tháng lên sớm hơn không ạ?"
“Không, cứ làm theo kế hoạch đi.” Cố Thiệu nói.
“Vâng.” Từ Phi đáp.
Từ Phi: "Còn một chuyện..."
Cố Thiệu: "Còn chuyện gì nữa?"
"Tổng giám đốc anh... ừm... ý tôi là Tiểu Tích, cô bé hôm nay ấy, em tạm thời sắp xếp cho cô bé ở tạm trong căn hộ phía sau tòa nhà."
Không nghe thấy Cố Thiệu trả lời, Từ Phi hơi lúng túng, cuối cùng nhịn không được, bất chấp nguy cơ bị sếp "diệt khẩu", nói: "Tổng giám đốc, Tiểu Tích rất giống anh đấy ạ."
Thấy sao nói vậy!
"Với lại hồi tối lúc ăn cơm, cô bé còn hỏi em khi nào thì anh về, có cần mua cơm cho anh không." Từ Phi đã vô tình trở thành chất xúc tác trong mối quan hệ ba con này.
Thật không may, kết quả không khả quan lắm.
Nghe Từ Phi nói, Cố Thiệu khẽ cau mày, sau đó chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng, lộ vẻ mình đã nghe và không quan tâm lắm đến chuyện này.
Từ Phi: "..." Sau đó thì sao? Chỉ vậy thôi à? Không cảm động chút nào sao? Còn ràng buộc huyết thống thì sao?
Cố Thiệu chỉ lạnh lùng dặn dò “Tạm thời trông chừng cô bé cho tốt” rồi không nói gì nữa.
Cố Thiệu không phải là người quá quan tâm đến những chuyện không quan trọng, sự xuất hiện đột ngột của cô bé đó khiến Cố Thiệu bất ngờ hơn bất cứ ai.
Chỉ có điều...
Cô bé trông rất giống ông sao?
Cố Thiệu nhớ lại gương mặt nhem nhuốc chiều nay, và cả đôi bàn tay bẩn thỉu, một lần nữa lộ ra vẻ ghét bỏ.