Lúc này, Hạ Nhiêu lại tiến lại gần, vài sợi tóc dài màu tuyết trắng như xa như gần dính lên cổ Khanh Thương, mang theo một chút ngứa ngáy xen lẫn cảm giác lạnh như băng, hơi thở miêu yêu nồng đậm, cường thế lại không cho phép phản kháng bao trùm khắp không gian.
Khanh Thương cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở.
"Thật sự không có... Hạ Nhiêu... Cô ưʍ..."
Còn chưa kịp nói xong, một tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn cũng theo đó bật ra. Phía sau gáy chú hamster nhỏ truyền đến cảm giác ma sát cắn xé sởn gai óc, răng nanh độc nhất của đại miêu để trên da ngay lập tức gây ra một trận rùng mình kinh khủng.
【 Cô, cô, cô... Cô ta đang cắn mình, sẽ không nuốt sống mình tại chỗ luôn chứ? 】
【 Ăn sống?! 】
Hamster bé nhỏ: "...!!!"
【 Vậy, vậy không phải trước tiên sẽ nhổ hết lông sao QAQ 】
Đại miêu bị cái gáy anh cuốn hút thế nên lại cắn liếʍ thêm nhiều lần, để lại mùi hương độc nhất của riêng mình, để đềphòng hamster nhỏ lại bỏ chạy mà cô tìm không ra.
Sau đó, ngón tay mềm mại không xương nâng vạt áo của người đàn ông lên, thuần thục tự nhiên luồn vào bên trong sờ soạng.
“Chờ… Chờ đã… Hạ Nhiêu, cô, cô muốn làm—”
“Suỵt, đừng nhúc nhích.”
Hamster nhỏ bị móng tay ấn vào khoang bụng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, nơm nớp lo sợ, không dám cử động dù chỉ là một chút vì sợ con đại miêu đằng sau dùng một ngoạm cắn đứt cổ hoặc là dùng móng vuốt xé toạc bụng mình ra.
Hạ Nhiêu chạm vào thắt lưng và bụng của anh, thậm chí còn đùa quá trớn nhéo mông anh hai cái.
"Chậc chậc, sao không có tí thịt nào hết vậy?"
Nói rồi, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra một chút bất mãn, giọng điệu của Hạ Nhiêu lại ghét bỏ, cô còn nhớ rõ lúc trước hamster nhỏ có cái bụng tròn mềm mại và cặp mông tròn trịa đàn hồi vểnh cao. Cảm giác sờ vào rất thích.
Thế mà bây giờ... Toàn bộ cơ thể khi sờ vào lại chỉ có rắn chắc.
【 Cái này, cái này là thái độ ghét bỏ giảm cân không tốt??? 】
Đúng vậy, một con hamster gầy gò như anh không ngon chút nào, phải ăn những con mập mạp kia mới ngon.
Hai tai Khanh Thương đỏ bừng, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phụ họa nói:
“Đúng thế!”
“Đúng, đúng, đúng! Tôi đã giảm mấy chục cân, hiện tại bây giờ chỉ còn một bộ xương gầy gò, sẽ... Sẽ không đủ nhét kẽ răng."
Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, con ngươi hamster nhỏ đảo đảo qua lại, ngay lập tức ngập ngừng nói:
"Thật, thật ra thì tôi có biết được mấy con béo ú. Chẳng hạn như họ hàng chuột đồng của tôi, bọn họ cực kỳ mập!”
Nói xong, anh còn nói thêm một câu, nỗ lực dụ dỗ:
“Loại ít lông nhiều thịt, mông to, một năm đẻ tám lứa.”
Hạ Nhiêu: “....”
Mỹ nhân nghẹn lời jpg.
“Loại ít lông nhiều thịt, mông to, một năm đẻ tám lứa.”
"..."
Sau mấy giây im lặng có hơi lúng túng ngắn ngủi——
Bịch.
Hạ Nhiêu thoáng cái đã đánh Khanh Thương đập vào thân cây, tiếp theo một tay bóp chặt lấy cổ họng anh.
“Trò chuyện nhảm nhí đến đây là kết thúc.”
Ý cười lẳиɠ ɭơ quyến rũ biến mất trong chớp mắt, đôi con ngươi màu lam u ám dựng thẳng bỗng nheo lại, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ vốn có lập tức mang theo chút cảm giác hớp hồn lạnh như băng. Sự đàn áp huyết thống đáng sợ ngay lập tức kéo đến như núi thét biển gầm mặc sức cấu xé nhau.
—— Cô siết chặt các ngón tay, giọng nói lạnh lùng:
“Túc Thương, giao thứ đó ra đây rồi quay về với tôi!”
Túc Thương, đây mới là tên thật của anh. Còn nữa, đừng bị bộ dạng ngốc nghếch nhát gan của chú hamster nhỏ bé này đánh lừa, lúc anh lừa mất đồ của cô cũng không chớp mắt lấy một cái.
"Đồ... Đồ gì?"
—— Anh bắt đầu giả ngu.
Đương nhiên Hạ Nhiêu biết anh giả ngu, năm đó cũng bởi vì tin vào vẻ ngoài ngu ngốc của con hamster này nên cô mới bị lừa mất một thứ quan trọng như vậy.