Cô nheo mắt lại, tỏ vẻ không hờn không giận nhưng cô vẫn đáp:
“Tiểu Kinh Giới, là loại cỏ tiên thảo.”
—— Đó là thánh vật mà cô được lệnh phải bảo vệ hàng nghìn năm!
【 Nếu vị đại nhân kia biết tiên thảo đã bị một con hamster béo ú lừa mất… 】
"Hạ, Hạ Nhiêu, trước tiên cô… Buông tay đã, trên người tôi không có tiên thảo."
Khanh Thương nghẹn đỏ mặt, trong con ngươi còn trào ra vài giọt nước mắt sinh lý, trông rất thảm hại, ngây thơ lại đáng thương.
"Trên người anh không có? Túc Thương, lần này anh đừng hòng lừa được tôi thêm lần nữa."
Hạ Nhiêu nghiêng người, đôi mắt mèo quyến rũ nhìn chằm chằm anh, con ngươi lạnh như băng co rút lại dựng thẳng lên, nguy hiểm lại ngang bướng khiến người ta run sợ.
“Thật đó, tối hôm qua bị, bị con người cướp mất rồi.”
Khanh Thương đáng thương nắm lấy cổ tay cô, giống như một con hamster rưng rưng nước mắt ôm hạt dưa. Anh nói rất nghiêm túc, không hề giống như anh đang lừa mèo.
"Không phải tối hôm qua cô cảm nhận được yêu khí sao? Nếu không phải thật sự nguy hiểm thì sao tôi lại phóng ra một lượng lớn yêu lực của bản thân vậy chứ?”
Nửa thật giả mới là lời nói dối tốt nhất để lừa người… Ồ không, lừa mèo.
"..."
Những lời này thực sự có vài phần có thể tin tưởng, Hạ Nhiêu có hơi dao động, nhưng cô đã bị con hamster béo ú này lừa gạt quá nhiều lần, trong lòng tạo thành bóng ma.
“Xoạt —”
Đột nhiên Hạ Nhiêu nhe răng, hàm răng sắc bén của mèo yêu khiến cả người Khanh Thương run lên theo bản năng, liều chết nhắm chặt hai mắt lại, toàn thân run như cầy sấy.
“Thật mà, thật mà, thật mà!”
”Hạ Nhiêu, tôi tuyệt đối không có lừa cô, tôi... Tôi thề có trời, tiên thảo thật sự không có ở trên người tôi cũng không có bị tôi cất giữ, nó thật sự ở chỗ con người!"
Tốc độ nói của Khanh Thương rất nhanh, tuy rằng đang run rẩy nhưng ít nhất anh không nói sót một chữ nào, nó ra một câu trọn vẹn. Anh thật sự không có nói dối, tiên thảo thực sự đang ở chỗ con người và Tiểu A Lương cũng chính là đứa bé con người hàng thật giá thật.
“Cho nên… Đừng ăn thịt tôi… Chít chít.”
Hamster nhỏ bé sợ hãi đến mức phát ra câu cửa miệng nhiều năm không dùng tới.
Hạ Nhiêu im lặng nhìn anh, ánh mắt trở nên phức tạp. Đã thề với trời thế thì cô đã có thể tin được chín phần, cô thu răng nanh, sức lực trên tay cũng giảm bớt, giữa lông mày nhăn lại, trong lòng vẫn không tin anh lắm.
Tuy con hamster trước mặt cô vẫn luôn mang bộ dạng ngốc nghếch đáng thương nhưng suy cho cùng vẫn là một con đại yêu ngàn năm, sao lại có thể dễ dàng bại trong tay con người chứ?
“Anh bị con người cướp mất?”
“Đúng, đúng vậy…”
Hạ Nhiêu cau mày, lại hỏi:
“Không đánh lại?”
“Không phải, bọn họ lừa tôi.”
Nói đến đây, trên mặt Khanh Thương lộ ra vài phần tức giận, anh nắm chặt hai tay, đau buồn tức giận lại đau lòng, nhưng bộ dạng thật sự thật ra lại giống như bị mắc mưu.
"Con người thật là xảo quyệt, còn xảo quyệt hơn cả hồ ly ở núi Bắc!”
Có thể sử dụng câu “còn xảo quyệt hơn cả hồ ly ở núi Bắc” để hình dung, xem ra anh đã thực sự bị lừa rồi. Hạ Nhiêu buông tay ra, trong lòng cô sắp tin rồi, khuôn mặt xinh đẹp u ám đến đáng sợ. Yêu giới đều có chung cách nhìn về con người là mặc dù con người yếu ớt, nhưng vẫn có cách để lừa yêu quái.
Khanh Thương cố gắng kiểm soát biểu cảm vừa tức giận vừa sợ hãi của mình để tránh để lộ sơ hở, anh lấy ra một cái lọ nhỏ cẩn thận đưa qua.
"Tôi đã đuổi theo bọn họ, đây là linh hồn của một trong những tên con người đó.”