Đầu tiên Tiểu A Lương nấu cơm trong nồi cơm điện, sau đó quấn tạp dề của ba, đứng trên ghế đẩu nhỏ, làm theo tương tự.
Khanh Thương thường xuyên vắng nhà nên thú vui duy nhất của Tiểu A Lương là xem sách truyện và chương trình nấu ăn trên ti vi, cũng là ở trên đó cô bé học được cách chiên cá khô nhỏ và làm một số món ăn phụ đơn giản, lâu ngày nên quen tay quen việc.
Lúc này, không biết bé mèo đen đã ngồi xổm ở cửa phòng từ lúc nào, lặng lẽ nhìn đứa trẻ đang đi lại bằng đôi chân ngắn ngủn trong phòng bếp.
Mặc dù Tiểu A Lương vừa giải thích rằng lũ mèo không thể ra ngoài. Những con mèo lớn kia rất ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, nhưng là một đại yêu siêu lợi hại, dựa vào đâu mà nó phải nghe lời một đứa trẻ chứ?
Nhưng sau khi nhìn chăm chú một hồi, nó quay lại nhìn ma nữ áo đỏ đang lơ lửng trong góc.
Đôi con ngươi thẳng đứng màu xanh lục sẫm kia lạnh lẽo, nếu không phải Trình Hi đã là ma thì có khi cô sẽ bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh. Trình Hi run rẩy ngồi xổm trong góc, cố gắng làm cho mình mỉm cười hiền lành, nói một cách yếu ớt:
"Cái, cái đó, tôi là con ma tốt, tôi biết ba của Tiểu A Lương."
"Meo?"
【 Con hamster yêu kia hả? 】
Bé mèo đen nhíu mày, tuy rằng mặt mèo đen không nhìn thấy lông mày, chỉ có thể phát hiện trên đôi mắt mèo tròn tròn có hai cái túi nhỏ phồng lên.
"Đúng đúng đúng, anh ấy bận công việc, bảo tôi trông chừng Tiểu A Lương giúp. Tối hôm qua cô bé chạy ra cứu anh, là tôi đi báo tin cho Khanh Thương."
Nghe đến đây, sự lạnh lùng và thù địch của bé mèo đen tan biến đi khá nhiều, thế nhưng nó không hiểu tại sao yêu lại nuôi con của con người.
"...... Meo meo meo meo meo?"
【 Hamster yêu nuôi con của con người hả? 】
"Cái này, tôi cũng không rõ lắm. Chỉ là Tiểu A Lương vẫn không biết ba cô bé là yêu."
Đêm qua khi con mèo con ngủ say, Trình Hi vẫn chưa cảm nhận được nhưng khi bị đôi mắt mở trừng trừng của mèo nhìn chằm chằm, cô thậm chí còn cảm thấy mình sắp hồn bay phách tán mất rồi.
Bây giờ, Trình Hi mới hơi hơi hiểu vẻ mặt trịnh trọng của Khanh Thương đêm qua.
【 Con của đại yêu… 】
Trình Hi không khỏi thấy hơi lo lắng.
Bên kia Tiểu A Lương nhìn những con cá đã nấu chín này, nhìn một lúc rồi vô thức nghĩ đến những con mèo đã chết, cô bé bất chợt bắt đầu buồn bã, vừa cầm thìa vừa khuấy trong nồi, nước mắt rơi xuống tí tách tí tách.
Lúc này, bé mèo đen đột nhiên giật giật vành tai, động tác liếʍ móng vuốt cũng dừng lại. Nó ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đứa trẻ đang đứng trên chiếc ghế đẩu đang run vai, trong cổ họng còn phát ra vài tiếng nghẹn ngào.
"... Meo?"
【 … Khóc ư? 】
Sau khi nhận ra điều này, khuôn mặt tròn tròn của mèo đen lập tức nhăn lại, bé mèo đen vung đuôi, hừ lạnh một tiếng.
"Meo…"
Phong Cửu liếʍ móng vuốt, mặc dù anh mất đi khứu giác, thế nhưng nghĩ cũng biết chỗ này toàn là mùi hôi thối của con hamster kia, còn lâu anh mới thèm đến đây nhé. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không yên lòng bực dọc đi lại ở cửa.
"Meo meo meo meo?"
【 Tâm trạng trẻ con đều kỳ quái như vậy à? 】
Song, anh lắc qua lắc lại mấy cái, Tiểu A Lương không có ý dừng lại, thay vào đó cô bé bắt đầu khóc nấc lên, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Ngay cả bóng lưng cũng trông vô cùng đáng thương, nhưng động tác cầm thìa trên tay vẫn ổn định.
Bé mèo đen cáu kỉnh đứng bên khung cửa, một đôi con ngươi thẳng đứng màu lục sẫm lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng đứa trẻ, cái đuôi nhỏ màu đen hất tung đập vào khung cửa thành tiếng.