Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 29

Mặc dù nhận ra sự khác biệt, nhưng Hoa Lê chỉ liếc nhìn, sau đó quay đầu cẩn thận liếʍ lông cho Quất béo, sau khi trải qua một lần sinh tử, hành động và vẻ mặt dịu dàng kia thật sự rất hiếm thấy.

Tiểu A Lương không biết một lúc cô bé đã làm tổn thương trái tim hường phấn của hơn chục con mèo lớn, có lẽ là do đêm qua bé mèo đen chắn trước mặt cô bé, cho nên bây giờ cô bé rất thích con mèo con này.

-- Thích đến nỗi không chịu được.

Đôi má mềm mại của đứa trẻ bị miếng đệm đẩy lõm xuống, thế nhưng cô bé vẫn hôn lên mặt và cổ của bé mèo con. Tiểu A Lương vùi mặt vào trong còn nhẹ nhàng xoa.

Mềm mại, lông tơ, còn mang một chút mùi sữa rất nhạt.

"Oa, bé mèo thật mềm mại, hôn thêm cái nữa."

"Meo..."

Phong Cửu không còn gì luyến tiếc nằm liệt trong tổ, đôi mắt mèo xanh đen tuyệt đẹp/ mắt mèo ngỡ ngàng chớp chớp, anh đang nghi ngờ đời meo của mình --

"Meo... meo ngheo?"

【 Ông, ông đây cứ thế... ô uế rồi? 】

Hít mèo một chút thì phê, hít mèo nhiều chút thì phê nhiều lần.

Cái bụng tròn mềm mại, cái đầu lông xù, đệm thịt hồng phấn mềm mềm, còn có đôi tai nhọn chúm chím mềm mại của bé mèo con, cô bé lần lượt hôn hết một lượt. Phong Cửu phản kháng không nổi cuối cùng chỉ có thể xấu hổ giận dữ giả bộ từ chối, nhưng chân sau vẫn cố chấp chống lên gò má mềm mại của đứa trẻ.

Anh thề rằng đợi sau khi yêu lực phục hồi, anh nhất định khiến đứa trẻ không biết thể diện này phải trả giá——

"Meo?"

Sau khi dùng sức đá mạnh, đột nhiên chân nhỏ giẫm vào không trung, bé mèo đen mở mắt ra nhìn, phát hiện đối phương đã đi vuốt ve những con mèo lớn khác.

"???"

Anh sững sờ trong phút chốc, lật người không chớp mắt chăm chú nhìn đứa trẻ bị mười mấy con mèo lớn vây quanh, ánh mắt lập tức tối sầm lại, móng vuốt vô thức cào chiếc chăn bông nhỏ thành tiếng.

"Meo meo ngheo ngheo ngheo ngheo ngheo!"

【 Đáng giận, nhóc con thay đổi thất thường, một con mèo như ông đây cũng không thể thỏa mãn nổi nhóc sao?! 】

Tiểu A Lương sờ sờ từng con mèo lớn, lại kiểm tra vết thương trên cơ thể chúng, sau khi nhìn thấy lũ mèo không sao cả, cuối cùng cô bé cũng yên tâm.

"Mấy đứa ngoan nhé, chị đi nấu cơm cho các em đây."

Tiểu A Lương trở lại tầng trên, lạch bạch lạch bạch chạy vào phòng tắm, dẫm lên cái ghế đẩu nhỏ ba cô bé đặt sẵn để đánh răng rửa mặt. Năm ngoái, cô bé bị sâu răng vì ăn quá nhiều kẹo nên cả đêm đau đến phát khóc không ngủ được, sau đó phải đến phòng khám nhỏ khám.

Thế nên ba đã kiểm soát chặt chẽ kẹo của cô bé, còn yêu cầu cô hàng ngày phải đánh răng đúng giờ. Tiểu A Lương nhớ rất lâu, mỗi ngày cô bé đều rất tự giác, hàm răng sữa thẳng tăm tắp và trắng như tuyết.

"Ngao ngheo ngheo ngheo..."

Cô bé nhổ bọt trong miệng ra, rửa mặt, còn nghiêm túc xoa một chút nước hoa, sau đó dùng dây chun nhỏ màu hồng chọc một túm trên đỉnh đầu, sau đó cất ghế đẩu nhỏ đi rồi chạy đến nhà bếp.

"Cá nhỏ, cá nhỏ em đang ở đâu?"

Cô bé vừa lục tủ lạnh vừa ngâm nga nói một mình. Không biết tại sao, rõ ràng bọn họ luôn chuyển nhà nhưng mỗi lần chuyển đến một nơi khác, ba đều mua rất nhiều đồ đạc, nhất là mấy thứ như hạt dưa lạc, thậm chí còn đặc biệt dùng một căn phòng dự trữ rất nhiều bao gạo.

Mê muội. jpg.

Nhưng Tiểu A Lương cũng không nghĩ nhiều, vì cô bé đã quá quen rồi. Sau khi lục lọi đã tìm được một túi cá nhỏ mua lúc trước trong tủ lạnh, cô bé bèn chạy đi đun nước, chuẩn bị nấu cá cho lũ mèo ăn. Trước tiên nấu mềm, sau đó trộn cơm với mỡ lợn, thơm lắm đấy.