Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 31

Nó đứng một hồi, thật sự không nhịn được nữa, vọt vào bếp như tên lửa, sau đó móc vào quần đùi và quần áo của Tiểu A Lương vài bước chạy trèo lên vai cô bé.

"Meo meo, meo meo ngheo ngheo ngheo!"

【 Khóc gì mà khóc, ồn ào làm ông đây khó chịu! 】

Giọng điệu bé mèo đen dữ tợn, nhưng nó vẫn dùng đuôi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt đứa trẻ.

Mắt Tiểu A Lương đỏ hoe, cô bé tắt lửa, lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt:

"Meo meo hức… Em đang an ủi chị sao?"

"Meo meo meo, meo ngheo meo meo meo..."

【 Ai an ủi nhóc, đứa trẻ như nhóc sao lại tự mình đa tình thế hả. 】

Nó hung hăng kêu lên, sau đó quay mông lại với Tiểu A Lương, kiêu ngạo ngồi xổm trên vai cô. Chẳng qua mèo con dù hung tợn cỡ nào thì giọng nói cũng mềm mại, nghe được khiến lòng người tan chảy.

Có sự an ủi của mèo con, Tiểu A Lương lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng của trẻ con đến nhanh đi cũng nhanh. Sau khi Tiểu A Lương lau khô nước mắt, cô bé vươn tay nhéo thịt sau cổ bé mèo đen rồi kéo xuống ôm chặt nó trong lòng, cô bé cau mày, dùng giọng điệu vừa lo lắng vừa rất không tán đồng nói:

"Meo meo, không ra ngoài được không, nếu không ba sẽ đuổi mày ra ngoài mất."

"..."

Bé mèo đen uy phong ngời ngời, bé mèo đen lạnh lùng ngạo mạn ngay lập tức kẹp đuôi nằm bò trong lòng Tiểu A Lương, cuộn thành một vòng tròn.

Phong Cửu đi tới an ủi trái lại bị nhéo một cái sau gáy: "...?!!"

"Meo meo! Meo meo meo ngheo ngheo!"

【 Đứa trẻ chết tiệt, sao nhóc dám véo gáy ông đây hả? 】

Sau đó nó được bế vào phòng ở tầng dưới, thậm chí cô bé còn quá đáng mà đóng cửa?!!

【 Sao cô ấy dám đóng cửa?!! 】

Bé mèo đen nhỏ tức giận đến nỗi nó nổ tung thành một quả cầu lông, dùng hai móng vuốt cào vào cửa.

"¥%..."

— Những câu chửi thề của giới mèo.

Trình Hi đang xem: "..."

【 Bộ dạng có vẻ cũng không cần quá lo lắng. 】

Một bầy mèo lớn lười biếng đang nằm bò, liếʍ lông một cách tao nhã thoải mái, đang bật chế độ giễu cợt.

"Meo meo meo."

【 Nhìn đi nhìn đi, bị bắt về lại rồi. 】

"Meo meo meo ngheo..."

【 Trẻ con không nghe lời, không nghe lời thì thất sủng thôi. 】

"Meo ngao meo ngheo ngheo."

【 Ồ trên người không có da thịt, lông còn chưa mọc hết, làm sao có thể sờ thích được đây? 】

"Meo meo meo, ngheo meo meo meo!"

【 Hừ, Tiểu A Lương sẽ không thích loại mèo mưu mô này đâu! 】

Quất béo vừa nhào nặn cho Hoa Lê vừa phát ra tiếng meo meo vừa "độc ác" vua đắc ý.

“Hừ, còn lâu Tiểu A Lương mới thích loại mèo tâm cơ này nhé!”

Mèo béo màu quất vừa dẫm lưng cho Hoa Lê, vừa kêu meo meo “độc ác”.

Nhưng giây sau nó đã bị mèo đại ca đánh cho một phát.

“Meo ngheo ngheo...”

【 Đau quá. 】

Hoa Lê là con đầu đàn trong số mèo hoang, đại ca mèo lớn tuổi nhất lợi hại nhất, tất nhiên nó nhận ra con mèo con kia không bình thường, nó hung dữ đập cho Đại Quất một đập:

“Meo nghéo!”

【 Câm miệng! 】

Phong Cửu nghe thấy hết toàn bộ: “...”

Nó lặng lẽ vươn móng mèo, quyết định đánh đàn mèo này một trận, nhưng nhìn đàn mèo to già yếu bệnh tật to hơn nó gấp ba bốn lần, bỗng nhiên lại cảm thấy không thể nào hạ móng được. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất, nếu nó động móng, thế chẳng phải chứng minh nó đang tranh giành tình cảm vì một con non loài người sao.

“Meo.”

【 A ——】

Vì thế nó hừ lạnh một tiếng, vừa kiêu ngạo vừa tao nhã nhảy lên bàn, khoe khoang ngồi trong ổ chăn do chính Tiểu A Lương trải.