Khanh Thương là yêu, tuy anh che giấu rất tốt, nhưng sau đợt chiến đấu ban nãy đã khiến trên người anh lộ ra một ít yêu khí. Mà Tiểu A Lương lại là con người hàng thật giá thật, bởi vì trên người cô bé không có chút yêu khí nào, thậm chí đến cả trọc khí của con người cũng không có
—— Sạch sẽ đến bất ngờ.
“Anh đi đi, tôi trông con bé cho. Nhưng anh thật sự định giữ con mèo kia lại à?”
Nói đến cái này, gương mặt âm u máu me kia của Trình Hi lại xuất hiện chút ý cười trêu chọc.
“... Cũng hết cách rồi, con bé khóc suốt đoạn đường vì con mèo đấy, nếu chết rồi thì chắc con bé khóc đến ngất xỉu mất.”
Nói rồi, biểu cảm trên mặt Khanh Thương vừa bất lực vừa buồn bực, sau đấy anh lại nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng lại hơi bất an
“Nhưng con mèo đen con kia thật sự không bình thường, huyết mạch cao quý, sợ là con non của vị địa yêu nào đấy. Nếu đến lúc đấy bố mẹ của nó tìm đến đây, nhỡ có gì không hay xảy ra, thì không chỉ là những con người kia đâu, mà ngay cả tôi cũng bị cắn thành thịt nát.”
Đây là củ khoai lang nóng bỏng tay, nếu là mèo bình thường chết thì thôi. Nhưng là con non của yêu quái thì lại khác hẳn. Yêu càng mạnh thì việc sinh sản đời sau sẽ càng khó khăn, bởi vậy, nếu ai dám động đến con non của bọn chúng, hậu quả đấy không thể lường trước được.
Khanh Thương sầu đến bứt tóc, anh nói:
“Được rồi, cứ như vậy đi, tôi đi đây, có chuyện gì thì cô cứ đâm vào kết giới ấy, thông báo một tiếng là được.”
“Ờm, đâm thêm mấy lần nữa là tôi sẽ...”
—— Hồn phi phách tán.
Nhưng Trình Hi còn chưa nói xong, người đàn ông trước mặt đã biến mất. Cô ấy trợn mắt, sau đó lại nhét lại tròng mắt sắp sửa rơi ra ngoài, bay xuyên qua vách tường.
Trình Hi trốn trong góc phòng, nhìn đứa bé cuộn tròn trên giường từ phía xa, cô ấy nâng tay, một góc chăn bị đá sang bên cạnh tự động đắp lên người Tiểu A Lương.
Cẳng chân lộ ra ngoài của đứa bé trải dài những vết xước da chồng chất, đầu gối và khuỷu tay bị xước một vết rất to, nhìn thôi đã thấy ghê người.
Trong bóng đêm, màu xanh lá mờ mờ nhẹ nhàng lướt qua vết thương, sau đó vết bầm tím và vết trầy da trải dài lạnh lại bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trình Hi nhìn một hồi lâu, ánh mắt phức tạp, nhưng cô ấy không nói gì mà cuối cùng chỉ thờ phào nhẹ nhõm.
“Thật là...... Đứa nhỏ ngốc không sợ đau sao.”
Ngày hôm sau ——
Tiểu A Lương ngủ thẳng đến giữa trưa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Mặt trời mùa hè nắng gắt, trong phòng hơi oi bức, có thể nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi.
Anh mặt trời chói mắt xuyên vào qua ô cửa sổ, làm Tiểu A Lương khó chịu nhíu mày, cô bé dùng mu bàn tay che đi ánh nắng, lông mi dài đen nhánh run rẩy, sau đó đôi mắt kia mới ti hí mở ra.
Đôi mắt như con nai con kia ngơ ngác nhìn trần nhà một lát, ký ức tối hôm qua mới liên tục ùa về.
“Bố… Bố ơi!”
Tiểu A Lương sợ hãi ngồi dậy, lại phát hiện mình đang nằm một mình trong phòng, mà xung quanh im ắng, ngoại trừ tiếng ve kêu chim hót ở bên ngoài ra thì không còn âm thanh nào khác.
Cô xoay người xuống giường, chạy đến cửa, kiễng chân nắm lấy tay nắm cửa, sau đó lon ton chạy đến phòng khách xem tủ lạnh, quả nhiên bên trên tấm bảng đen treo bên cạnh có viết mấy chữ.
【 Bố công tác, cơm trong tủ lạnh. 】
Vì để tránh bé con không đọc hiểu được, bên trên còn tri kỷ đánh dấu ghép vần, kèm theo mấy ảnh minh hoạ hoạt hình, cuối cùng đánh dấu một trái tim nhỏ màu hồng.
“Hoá ra là bố lại đi công tác...”
Tiểu A Lương nghiêm túc đọc một lượt, cuối cùng trong lòng cũng kiên định hơn chút. Bỗng cô bé như nhớ ra gì đấy, cô bé đập nắm tay vào lòng bàn tay, đôi mắt trợn to.
“A, meo meo!”
Vì thế cô lại nhanh chóng xoay người chạy xuống tầng, còn đi chân đất.