Vừa mở cửa, Tiểu A Lương đã nhìn thấy một đàn mèo lớn bên trong. Ổ nhỏ còn đặt trên cái bàn bên cạnh được làm từ một cái hộp giấy nhỏ, bên trong trải một cái chăn mỏng cô đã từng dùng.
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ hắt lên lưng bé mèo đen, như thể phủ lên một lớp ánh sáng vàng, trông rất đẹp.
Nhưng mà hình như nó vẫn còn đang ngủ, bụng nhỏ tròn tròn lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng đôi tai đáng yêu kia còn run lên mấy cái. Mấy con mèo xung quanh cũng mở mắt ra, sôi nổi kêu meo meo meo chào hỏi với cô.
Tiểu A Lương kiểm tra cho từng con mèo lớn trước, quả nhiên thuốc của bố có tác dụng, vết thương của bầy mèo đã đóng vảy rồi, nhìn có vẻ lành rất nhanh, tuy vẫn hơi uể oải nhưng cũng đã đỡ hơn hôm qua nhiều.
Ngày hôm qua nhìn thấy bộ dạng thảm thương kia của Đại Quất, Tiểu A Lương còn tưởng nó sắp chết, ai mà biết được máu trên người nó không phải của nó, cũng không vết thương nào lớn.
Có lẽ chỉ bị đạp mấy cái, tự dọa mình sợ.
“Meo meo meo... Meo ngheo ngheo ~”
【 Tiểu A Lương sờ sờ, mau sờ sờ, meo đây gầy rồi. 】
Mèo béo màu quất làm nũng, cái đuôi quyến rũ quấn lấy cổ tay Tiểu A Lương, còn cố gắng rúc cái mặt béo tròn vào trong lòng bàn tay cô bé, cơ thể bụ bẫm đẩy hết mấy bé mèo lớn muốn đến đây dụi dụi ra.
“Meo meo ngheo ngheo!”
【 Đại Quất mất mặt mèo quá đấy! 】
“Meo meo meo!!”
【 Đúng thế, meo đây còn chưa có chen lên đâu. 】
“Meo ngheo ngheo!”
【 Đại ca mau nhìn cậu ta đi! 】
Nghe thấy mèo ngôn mèo ngữ như thể trà xanh, mèo li hoa bên cạnh không nhịn được mở mắt, lạnh lùng liếc mắt một cái.
Đại Quất còn đang nhấc cái chân béo rúc vào lòng Tiểu A Lương, sau khi cảm nhận được tầm mắt của đại ca nhà mình, cơ thể lập tức cứng đờ, yên lặng lui ra, cẩn thận ghé sang bên cạnh.
Ấm ức giống như thể cô vợ nhỏ bị chọc giận.
“Phù... Có vẻ như không có vấn đề gì lớn.”
Tiểu A Lương không chú ý tới nhóm mèo lớn tranh giành tình cảm, cuối cùng trái tim của cô bé cũng được thẻ lỏng, cái má bụ bẫm trắng nõn lập tức xuất hiện lúm đồng tiền ngọt ngào, đáng yêu đến mức khiến lòng người mềm nhũn.
Vốn dĩ cô bé định sẽ rón ra rón rén đi đến ổ nhỏ nhìn mèo con bên trong, nhưng cô vừa mới nhấc chân, bé mèo đen đang ngủ trong ổ đã tỉnh dậy.
Nó mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu lên vết thương đã đóng vảy, lông xung quanh bị cắt bớt, nhìn có vẻ xấu xấu đáng yêu. Chỉ là hiện tại đôi mắt màu xanh lá đậm dựng thẳng kia đang nhìn chằm chằm vào cô, lạnh như băng, không nhìn ra được cảm xúc.
Nhưng Tiểu A Lương vẫn không cảm nhận được gì, thậm chí cô còn vui vẻ, bước chân ngắn nhỏ chạy tới tựa vào cạnh bàn, dùng ngón tay cẩn thận xoa đầu bé mèo đen:
“Meo meo em tỉnh rồi, người em còn đau không?”
Đôi mắt của cô bé rất sạch sẽ, tròng mắt đen trắng rõ ràng, trong trẻo trong vắt, dưới ánh mặt trời xinh đẹp giống như một viên ngọc lưu li. Cô bé nghiêm túc mà nhìn nó, ánh mắt vô thức hiện lên chút quan tâm.
“......”
【 Con non loài người kỳ lạ. 】
Bé mèo đen nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó cái tai hơi rung rung, quay đầu dịch sang bên cạnh, sau khi phát ra một tiếng gầm gừ lạnh lùng từ cổ họng, còn rất chi là kiêu ngạo chỉ để lại cho Tiểu A Lương một cái gáy lông xù.
【 Con người đừng có đυ.ng chạm linh tinh. 】
“... Hả?”
Vì thế, Tiểu A Lương từ trước đến giờ luôn được vạn mèo mê, lần đầu tiên trong cuộc đời bị một bé mèo con ghét bỏ.
Phong Cửu mất trí nhớ.
Ngoài cái tên ra thì trong đầu đều trống rỗng. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị bắt bởi một thuật sĩ gà mờ loài người.