Vì thế sau đó, tốc độ của ông ta tăng lên rất nhiều. Tiếng thở dốc nặng nhọc của đứa trẻ và tiếng bước chân đạp lên cành lá cực kì rõ ràng trong rừng cây yên tĩnh, bởi vậy không đến năm phút, Trương Thành Chí đã nhìn thấy đôi chân ngắn nhỏ đang chạy ở phía trước.
Thật sự là…. Từ trước tới giờ ông ta chưa từng gặp đứa trẻ con nào có thể chạy như vậy.
—— Còn là một con nhóc mặc váy.
Tương tự, Tiểu A Lương cũng chưa từng gặp người đàn ông nào hung ác, tàn nhẫn như vậy. Cô hổn hển chạy trốn, không chỉ đầu gối và khuỷu tay đau, mà thậm chí cả phổi cũng đau đớn, nóng rát, nhưng Tiểu A Lương hoàn toàn không dám dừng lại.
Cô liều chết nín thở, mồ hôi trên trán hòa với nước mắt. Cô cố gắng kìm nén không cho mình khóc ra thành tiếng, bởi vì như vậy sẽ không còn sức chạy nữa. Nhiều mèo như vậy, cô chỉ mang được hai con ra ngoài, những con mèo còn lại chắc chắn đang rất sợ hãi và đau lòng lắm. Vì thế Tiểu A Lương hạ quyết tâm, nhất định phải cứu chúng nó ra khỏi bàn tay kẻ xấu một cách an toàn.
Nhưng vừa hạ quyết tâm xong, cô bất ngờ đυ.ng phải một bức tường thịt người. Sau đó người nọ liền nắm lấy cổ áo Tiểu A Lương, hung hăng quăng cô xuống đất.
Rầm ——
Cô bé bị quăng ngã choáng váng đầu óc, cho dù có cỏ trên mặt đất làm đệm lót cho cô. Nhưng da trẻ con non nớt, lại mặc đồ mùa hè mỏng tanh, động một chút đã xanh tím, còn con mèo đen cô ôm chặt trong lòng lại không bị vấn đề gì lớn.
Sau đó, Tiểu A Lương còn chưa kịp định thần, một bóng đen âm u đột nhiên đổ xuống đầu. Tim cô đập mạnh, cơn ớn lạnh lan theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ngay cả con ngươi màu đen cũng mở to hơn vì sợ hãi.
—— Cô bị người xấu bắt được rồi!
Bởi vì đầu tóc cô bé bù xù, che lấp mầm cây trên đỉnh đầu, trời lại tối nên Trương Thành Chí không để ý đến cái mầm nhỏ trên đầu cô bé.
Lúc này, ông ta tiến lên một bước, con dao găm trong tay phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, đứng trước mặt Tiểu A Lương, giống như rắn độc phun ra chữ. Người đàn ông dùng lòng bàn tay thử lưỡi dao sắc bén, cười nhạo, nói:
“Người bé xíu mà chạy trốn cũng nhanh đấy.”
Giọng nói khàn khàn, thô đυ.c, đặc biệt kì dị trong rừng cây âm u, giống như giọng nói của ác quỷ trong những bộ phim kinh dị.
“Nói đi, học trộm thuật sinh trưởng ở chỗ nào?”
Tiểu A Lương bị quăng ngã vô cùng tàn nhẫn, cả người đều đau rát. Nhưng cô không dám kêu tiếng nào, chỉ run rẩy vì sợ. Vừa run vừa lùi về phía sau, nước mắt không kìm được trào ra, rơi xuống lộp bộp lộp bộp, khuôn mặt nhỏ đáng yêu òa khóc bù lu bù loa, ngay cả câu nói cũng không rõ ràng.
“Cháu....... Cháu không....... Hức......”
Tiểu A Lương không biết thuật sinh trưởng là cái gì, cô chỉ xin các bạn anh đào giúp đỡ thôi. Nhưng bố cô nói không được tùy tiện dùng, cũng không được tùy tiện nói cho người khác biết, nếu không sẽ bị người xấu bắt đi mổ bụng, giải phẫu.
“Hu hu cháu...... Cháu không biết......”
Cho nên lúc này cô càng nghĩ càng sợ, lại không dám khóc to, nghẹn ngào đến mức khó thở.
Hiện tại Tiểu A Lương chỉ mới sáu tuổi lẻ tám tháng, vẫn còn đang học mầm non. Một đứa trẻ luôn được bố bảo vệ làm sao có thể từng gặp phải người nào độc ác như này, có thể kiềm chế không để bản thân la hét khóc lóc, còn chạy được xa như vậy đã không dễ dàng gì.
Đau đớn, kiệt sức vì chạy suốt khoảng thời gian dài và sợ hãi đan xen vào nhau, cô nằm liệt trên mặt đất, hai chân nhũn ra, đứng lên cũng không nổi, tựa như con thú nhỏ bị thương tích đầy mình, chỉ có thể cuộn tròn run lẩy bẩy, sợ hãi và khó khăn khóc thút thít.