Sao Anh Lại Kêu Meo Meo?

Chương 18

Mèo đen trong lòng bị lưỡi dao vừa rồi cắt qua trán, chảy rất nhiều máu, khiến cho lông trên người ướt đẫm dính vào nhau.

Lúc này đứa nhóc loài người ôm nó còn rơi nước mắt, toàn bộ đỉnh đầu mèo đen đều bị những giọt nước mắt nóng bỏng thấm ướt. Nó giũ nước mắt trên đầu, sau đó liếʍ liếʍ đệm thịt, lau sạch máu dính trên mắt, rồi gian nan bò ra khỏi vòng tay cô bé.

“Meo......”

【 Chậc, đứa nhóc loài người này nói nhiều thật đấy. 】

“Ngheo ——”

Nó đứng trước mặt Tiểu A Lương, hung dữ cong lưng, lông cả người đều dựng đứng, chỉ là hàm răng trắng sữa nhìn không có chút lực uy hϊếp nào.

“Ha, mèo đen đúng là mèo đen, ngay cả oắt con cũng kiêu ngạo như vậy.”

Trương Thành Chí mỉm cười rút dao ra, giây tiếp theo vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn. Ông ta trực tiếp chém dao thẳng xuống, chú mèo đen lùi sang cái cây bên cạnh, dùng cành khô làm điểm tựa bật nhảy, vừa lúc tránh khỏi lưỡi dao lạnh lẽo.

Sau đó xoay người, giơ móng vuốt cào ba vết máu rất sâu lên mặt người đàn ông, nhưng tốc độ của nó vẫn quá chậm, ngay khi cào xuống, nó bị Trương Thành Chí túm đuôi mạnh bạo quăng xuống đất.

Bùm!

Đó là âm thanh thân thể va chạm mạnh vào mặt đất hoặc thậm chí là đá, con ngươi của mèo đen co rút lại, kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó đau khổ nhắm mắt. Toàn bộ cơ thể co giật, run rẩy vì cơn đau.

“Meo......”

Tiểu A Lương thật sự vô cùng sợ, nhưng cô bé vẫn vội vàng bò tới, ôm lấy mèo con đang thoi thóp, gào khóc nức nở.

“Xin chú...... Đừng..... Hu hu hu...... Cầu xin chú, đừng gϊếŧ nó......”

“A ——”

Trương Thành Chí cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương bị xé rách trên mặt, hơn nữa còn cực kì sâu, đến mức máu thịt xung quanh đều xoắn lại, miệng vết thương bị yêu lực nhiễm thành một đường màu đen. Ông ta sờ nhẹ lên vết thương trên mặt, vừa chạm vào, lòng bàn tay đã toàn là máu, màu đỏ thẫm chói mắt. Vẻ mặt ông ta trở nên hung ác nham hiểm, khủng bố như ác quỷ muốn ăn thịt người.

“Mẹ kiếp, thật con mẹ nó đen đủi!”

Nói xong, Trương Thành Chí đột ngột giơ dao lên định đâm xuống. Tiểu A Lương sợ hãi nhắm chặt mắt, năng lượng vô hình bất ngờ bùng nổ quanh thân thể, đống rễ cây xù xì vốn bằng cổ tay dưới mặt đất bỗng to lên gấp mấy chục lần, mặt đất xung quanh phồng lên, trên bề mặt chồng chất vết rạn nứt, giống như con trăn khổng lồ sắp sửa chui lên từ dưới mặt đất.

Nhưng ngay khi giơ dao lên, Trương Thành Chí đột nhiên bị người nào đấy nắm lấy cổ tay.

Rắc ——

Sức mạnh đó lớn kinh người, như thể muốn bóp nát xương cổ tay của ông ta. Sau lưng Trương Thành Chí ớn lạnh, lông tơ cả người dựng đứng lên.

—— Vậy mà ông ta lại không hề nhận thấy được hơi thở của người khác tới đây?!

Thứ vốn sắp chui từ dưới đất lên bỗng dừng lại, dường như đã nhận ra gì đó, lại lặng lẽ biến mất không một tiếng động.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên xuất hiện chậm rãi ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lẽo như băng, khóe môi cong lên vẻ tàn ác đẫm máu.

Ông bố luôn dịu dàng ngốc nghếch bây giờ lại nở một nụ cười “cực kỳ thân thiện.”

“Ây, rốt cuộc là tên khốn kiếp không có mắt nào, chạy tới đây làm công chúa nhỏ nhà tôi khóc thế?”

“Yo, rốt cuộc là tên khốn kiếp không có mắt nào dám làm cho công chúa nhỏ của bố phải khóc vậy?”

Khóe môi Khanh Thương vẫn mang ý cười dịu dàng nhưng trong đáy mắt lại ngưng tụ một tầng sương tuyết lạnh như băng.

Tiểu A Lương ngơ ngác nhìn lại, bố đang đứng phía trước cô, bóng dáng cao lớn dần dần mờ đi trong đôi mắt đẫm lệ của đứa nhỏ, sáng chói giống như thần hộ mệnh.