Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 48

Thẩm Vu Hoài nhớ rõ lúc gặp được Trần Kỳ Chiêu ở bệnh viện, nam sinh không có chút sợ hãi nào, cho dù máu đang chảy xuống sàn nhà cũng chẳng có phản ứng gì, tận đến khi anh nhắc nhở mới nhận ra.

Lúc đó, hai người họ cũng chưa gặp nhau, chưa chắc Trần Kỳ Chiêu sẽ nhớ rõ anh.

Trần Kỳ Chiêu còn đang thắc mắc không biết tại sao Thẩm Vu Hoài lại đột nhiên hỏi về chuyện tay của cậu, bỗng nhiên lại nghe được điện thoại trong túi đổ chuông. Cậu vừa cầm lên nhìn thì nhận ra là trợ lý Từ gọi đến, lực chú ý của cậu bị dời đi ngay tức thì, tưởng là hạng mục của điện tử Nhuệ Chấn xảy ra vấn đề.

“Cậu Hai.” Giọng nói của trợ lý Từ mang theo vài phần thăm dò: “Hiện giờ cậu vẫn đang ở trường học à?”

“Ừ.” Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu ngừng ở trên người Thẩm Vu Hoài một lát, sau khi anh khẽ gật đầu ý bảo không có việc gì, cậu cũng tiếp tục hỏi: “Hạng mục xảy ra vấn đề gì à?”

“Không phải.” Trợ lý Từ liếc mắt nhìn cấp trên ngồi ở phía sau: “Cậu ăn cơm chưa?”

Trần Kỳ Chiêu không hiểu ra sao cả: “Anh có chuyện gì thì có thể nói thẳng.”

Trợ lý Từ sắp xếp lời nói của mình một chút: “Đúng lúc sếp của tôi đang ở gần đấy, hỏi cậu có muốn đi ăn cùng không.”

Trần Kỳ Chiêu càng khó hiểu hỏi: “Anh ấy có việc gì à?”

Trợ lý Từ liếc nhìn ông chủ của mình: “Không có gì đâu.”

Đúng lúc họ vừa bàn công việc ở gần đó xong, ông chủ lại nhận được điện thoại của bà Trương Nhã Chi gọi đến, mới rẽ ngang qua gần đại học S đón người đi ăn cơm.

“Không cần đâu.” Trần Kỳ Chiêu nói: “Nếu không có việc gì tôi cúp máy đây.”

Trợ lý Từ còn định thuyết phục thêm hai câu, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng bíp dài.

Giọng điệu của Trần Thời Minh ngồi ở ghế sau vẫn bình thường: “Nó nói sao?”

Trợ lý Từ suy nghĩ một lúc, uyển chuyển giải thích: “Cậu Hai nói đi ăn với bạn cùng phòng rồi, bảo chúng ta không cần đến.”

Sắc mặt của Trần Thời Minh cũng không có thay đổi gì, nhưng hiển nhiên có hơi bất mãn: “Nó ở ký túc xá một người, lấy đâu ra bạn cùng phòng?”

Trợ lý Từ: “Có thể là bạn ở phòng bên cạnh?”

Cho nên hai anh em có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi nhau cho rõ ràng, tại sao lại còn phải làm khó người làm công như anh ta chứ!

-

Không lâu sau khi Trần Kỳ Chiêu nghe điện thoại xong, Nhan Khải Lân đã mua trà sữa về.

“Trường này cũng đông thật đó? Mua trà sữa thôi mà cũng phải xếp hàng lâu ơi là lâu luôn.” Nhan Khải Lân đưa cốc trà hoa quả cho Trần Kỳ Chiêu, đúng lúc đồ ăn được đưa lên, ba người bắt đầu ăn cơm.

Có lẽ là do Nhan Khải Lân quá đói, hiếm khi yên lặng ăn cơm.

Đến khi ăn gần xong rồi, Thẩm Vu Hoài đứng dậy đi toilet, Nhan Khải Lân mới nói với Trần Kỳ Chiêu: “Anh, em đã hỏi thăm rồi, ở gần đại học S có hai quán bar lớn, cảm giác cũng không tệ lắm, lúc đó chúng ta đi xem xem.”

Trần Kỳ Chiêu mới ăn một nửa: “Không phải trước đấy hai tuần mới bị anh trai bắt được à?”

“Sợ gì chứ, giờ em ở lại đây, kể cả đêm không về ngủ Thẩm Vu Hoài cũng không biết được, anh trai em cũng lấy đâu ra kênh tin tức nào nữa chứ.” Nhan Khải Lân thấy Thẩm Vu Hoài không ở đây thì trưng ra vẻ mặt đắc ý, ở cùng với Thẩm Vu Hoài thật sự quá mất tự nhiên rồi, muốn nói gì cũng phải lo trước lo sau, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cậu ta và anh Chiêu cũng chưa nói chuyện gì được với nhau.

Cậu ta lại nói: “Một buổi đi chơi gần như thế này muốn tổ chức được cũng chẳng dễ gì, nhưng đương nhiên cũng không thể đăng lên vòng bạn bè được, anh của em kết bạn với rất nhiều người á.”

Trần Kỳ Chiêu nghe Nhan Khải Lân nói, xem điện thoại lại thấy tin nhắn của Tần Hành Phong nhắn lại.