Đối phương đã không kìm nén nổi nữa, nóng lòng mà cắn câu rồi.
Mắt cậu thoáng liếc qua nội dung tin nhắn, móng tay hơi dài chạm trên ảnh đại diện của Tần Hành Phong, ánh mắt lại sâu thêm vài phần.
Nhan Khải Lân còn đang hỏi: “Anh? Anh có thấy hứng thú không?”
“Được.” Trần Kỳ Chiêu thu hồi ánh mắt, giọng điệu cũng trở nên vô cùng ngả ngớn: “Nhà anh có bãi đua ở vùng ngoại ô đấy, có muốn qua đó chơi một chút không?”
Trên mặt Nhan Khải Lân lộ ra vẻ hưng phấn: “Được!”
Cùng lúc đó, ở quầy tiếp tân của nhà hàng.
Thẩm Vu Hoài cũng không đi xa, anh đến quầy tiếp tân để thanh toán, trong lúc chờ đợi khoé mắt lại liếc nhìn hai người đang ngồi quay lưng về phía mình.
Người phục vụ nhanh chóng đem hóa đơn đến: “Xin chào, tổng cộng là 125 tệ ạ.”
Thẩm Vu Hoài gật đầu, lại nhìn thấy chữ viết trên hóa đơn.
Chữ viết của Trần Kỳ Chiêu rất đẹp, nhưng lại trái ngược với vẻ ngoài của cậu, nước chảy mây trôi hào phóng rộng lượng, hẳn là đã cố ý luyện chữ.
Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài chỉ dừng lại trên dòng chữ trong giây lát, lại lập tức chú ý đến dòng ‘Cơm cánh gà chiên Coca’, và mấy chữ không thêm hành được viết qua loa sau món ăn.
Nét chữ trước sau khác nhau, tâm thái của người viết cũng khác nhau.
Người phục vụ hỏi: “Bạn ơi? Bạn dùng thẻ học sinh hay là tiền mặt.”
Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, giọng điệu tự nhiên: “Tiền mặt.”
Nhan Khải Lân với Trần Kì Chiêu nói chuyện rất vui vẻ, đến khi Thẩm Vu Hoài trở về mới biết đối phương đã thanh toán xong rồi.
“Em mời mà, anh Hoài buổi trưa anh còn đặc biệt đến đón em.” Nhan Khải Lân nói: “Để hôm khác mời anh ăn cơm, không được từ chối đó.”
Thẩm Vu Hoài khẽ mỉm cười: “Vậy để hôm khác nói sau nhé, anh về thư viện trước đây.”
Người vừa rời đi, Nhan Khải Lân đã nóng lòng muốn đi ra ngoài.
Bóng dáng của Thẩm Vu Hoài khuất dần chỗ ngã rẽ, Trần Kì Chiêu thu hồi ánh mắt, trả lời: “Không vội, hôm khác đi sau.”
Cậu thản nhiên nói: “Sao Thẩm Vu Hoài lại ở đây?”
“Ồ, Viện Nghiên cứu mà anh ấy cùng người hướng dẫn cách Đại học S không xa, ký túc xá cũng ở bên cạnh ký túc xá của chúng ta. Bình thường lúc rảnh rỗi thì đến thư viện Đại học S đọc sách, thỉnh thoảng còn giúp đỡ người hướng dẫn như một trợ giảng hay gì đó.” Nhan Khải Lân nhớ ra cái gì thì nói cái đó: “Tóm lại, cuộc sống sinh viên của anh ấy không thể so sánh với chúng ta… Trong miệng của anh trai em thì anh ấy là trâu nhất, cái gì cũng biết.”
Trần Kỳ Chiêu trầm ngâm.
Nhan Khải Lân hỏi: “Vậy thì khi nào chúng ta đi chơi? Bọn Trình Vinh tìm em trên wechat mỗi ngày.”
Ngón tay Trần Kỳ Chiêu đang gõ cái gì đó trên phần bình luận, chưa được bao lâu lại xoá sạch.
Giọng cậu không thay đổi: “Chủ nhật không tồi, là một ngày tốt.”
***
Cuộc họp trong phòng họp vừa mới kết thúc, trợ lý Từ gõ cửa tiến vào văn phòng Trần Thời Minh, đặt tài liệu kế hoạch hàng quý mới lên bàn làm việc của anh ấy. Trần Thời Minh đang xem một văn kiện, đối với một số hạng mục công việc ở trên, anh ấy cau mày: “Bảo cậu tra về chuyện điện tử Nhuệ Chấn có manh mối chưa?”
Công ty nhỏ điện tử Nhuệ Chấn này không có nhiều tiếp xúc với nghiệp vụ hợp tác của nhà họ Trần, nếu không phải ý tưởng đột phá của Trần Kỳ Chiêu là làm hạng mục đầu tư thì anh ấy sẽ không để ý đến cái công ty nhỏ cũng được xem như là có xu thế phát triển này. Nhưng rõ ràng là Trần Kỳ Chiêu không có hứng thú lắm với hạng mục này, rất nhiều văn kiện còn chưa đọc đã chuyển sang luôn cho trợ lý Từ, điều này cũng thấy Trần Thời Minh nhận thấy vấn đề.