Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 47

Trần Kỳ Chiêu vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với Thẩm Vu Hoài vào thời điểm này, lúc cậu quen Thẩm Vu Hoài cũng đã là nhiều năm sau, khi đó Thẩm Vu Hoài lại càng trưởng thành cũng càng lạnh lùng hơn với bây giờ, hơn nữa nguyên nhân năm đó hai người quen biết phần lớn là do cậu lì lợm la liếʍ bám theo, mà hiện giờ cùng lắm cậu cũng chỉ được xem như một đàn em tầm thường đối với Thẩm Vu Hoài.

Ngay cả tìm đề tài nói chuyện cũng chỉ còn có hỏi thăm sức khoẻ mà thôi.

Lúc gọi món nhà ăn vẫn là viết tay kiểu cũ, không giống kiểu gọi món bằng mã QR thịnh hành mấy năm sau.

Trần Kỳ Chiêu viết món mà mình và Nhan Khải Lân gọi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Vu Hoài: “Anh Hoài, anh muốn ăn gì ạ?”

Thẩm Vu Hoài nghe vậy thì lập tức nói tên món ăn.

Trần Kỳ Chiêu viết tên món ăn ra, vừa viết xong liếc thấy nhãn dán tinh tế trên thực đơn, thuận miệng hỏi: “Không thêm hành à?”

Thẩm Vu Hoài nghe được thì chợt ngừng lại.

Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nhận ra mình nói lỡ miệng, cậu biết chút chút về khẩu vị của Thẩm Vu Hoài, lúc hai người có thời gian đi ăn chung anh sẽ luôn ghi chú một số món ăn không cho thêm hành lá: “Đồ ăn của em và anh gọi giống nhau, hình như trong nhãn dán của món này được cho thêm rất nhiều hành. Em không ăn nên cũng hỏi anh một chút.”

Thẩm Vu Hoài nói: “Không thêm.”

Trần Kỳ Chiêu đáp lại, ghi chú vào đồ ăn của Thẩm Vu Hoài.

Sắc mặt của cậu không đổi, nhưng ngón tay lại hơi che đi, gạch món ban đầu cậu gọi đi, ghi thêm “x2” vào sau món của Thẩm Vu Hoài.

Sau khi viết xong, cậu mới cầm thực đơn ra quầy tiếp tân.

Thẩm Vu Hoài ngồi cạnh cửa sổ, khoé mắt lại liếc về phía Trần Kỳ Chiêu đứng cách đó không xa.

Thời tiết đúng là rất oi bức, bởi vì nhân viên ra vào nhiều nên điều hoà của nhà ăn cũng không mát lắm.

Nhưng dù vậy, Trần Kỳ Chiêu vẫn mặc áo khoác.

Màu sắc chủ đạo của áo khoác là màu kaki, với những sọc trắng xanh ở hai cánh tay, mặc ở trên người có màu da trắng nõn như Trần Kỳ Chiêu có vẻ còn khiến cậu trông trẻ hơn. Hơn nữa cậu còn đội mũ, màu tóc trông rất mềm mại, nhìn từ xa cậu ấy đứng ở quầy lễ tân lại giống như một bạn nhỏ ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với Nhan Khải Lân cứ bối rối là trốn tránh.

Vừa an tĩnh lại ngoan ngoãn, nói chuyện cũng không lớn tiếng.

Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu một lúc, sau đó đã thu lại trước khi cậu quay người.

Sau khi Trần Kỳ Chiêu gọi món xong trở về, còn chưa đợi cậu tìm chủ để nói chuyện để hóa giải xấu hổ, người lúc nào cũng im lặng như Thẩm Vu Hoài lại chủ động mở miệng.

“Vết thương trên cánh tay đã khỏi chưa?” Thẩm Vu Hoài hỏi.

“Đã khỏi rồi.” Trần Kỳ Chiêu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghe vậy cũng không nói nhiều, thoải mái kéo tay áo khoác lên cho anh nhìn.

Hơn một tháng rồi, vết thương trên cánh tay cũng đã cắt chỉ, chỉ để lại một vết sẹo. Trương Nhã Chi nhìn thấy vết sẹo đã nhắc cậu mãi, ngày nào cũng cầm lọ kem trị sẹo bà mang từ nước ngoài bắt cậu sáng tối đều phải bôi một lần. Sau khi tháo băng, vết sẹo vẫn hơi lớn, cậu cũng không phải người dễ đổ mồ hôi, vậy nên dứt khoát mặc áo khoác che lại.

Tay của Trần Kỳ Chiêu trắng vô cùng, trắng đến mức có thể thấy được mạch máu trên mu bàn tay một cách rõ ràng.

Trên cánh tay cũng không có nhiều lông tơ, lớp cơ bắp mỏng bao trùm trên cánh tay hiện rõ cách khớp xương, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết dao kéo dài gần hết cánh tay kia, đến giờ vẫn còn có thể nhìn ra được vết đâm này nhìn kinh khủng đến như thế nào trước đó.