Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 41

Ông uyển chuyển giải thích: “Cậu Cả, đây là trà, cốc còn lại là sữa bò.”

Trần Thời Minh cũng biết là sữa bò: “Mẹ cháu bảo chú đưa lên sao?”

Quản gia muốn nói lại thôi: “Không phải bà chủ.”

Trần Kiến Hồng liếc mắt nhìn qua.

Quản gia lại nói: “Sữa bò do cậu Hai bảo tôi đưa sang… Nói là để hỗ trợ giấc ngủ.”

Hai người trong phòng làm việc hiếm thấy mà cùng im lặng.

Một lát sau, Trần Thời Minh hỏi: “Nó uống rượu à?”

Quản gia nhớ lại lời nói và biểu cảm lúc nãy của Trần Kỳ Chiêu, phán đoán một chút: “Hẳn là không uống.”

Trần Thời Minh: “…”

Anh không cho rằng đây lại là Trần Kỳ Chiêu trong trạng thái tỉnh táo, những hành vi khó bề tưởng tượng của cậu giống như đang mộng du vậy.

Quản gia thấy sắc mặt của hai người đều bình thường, trong phút chốc cũng không đoán được suy nghĩ của bọn họ.

Lúc ông còn đang do dự có nên đem sữa bò đi không, Trần Thời Minh lại mở miệng: “Con sẽ làm ba phương án dự bị cho mức độ rủi ro, giờ con về nghỉ ngơi trước đây.”

Nói xong cầm lấy một ly sữa bò đi ra khỏi phòng làm việc.

Quản gia nhìn Trần Kiến Hồng bên cạnh, thấy ánh mắt của Trần Kiến Hồng dừng trên cốc sữa một chút, trên mặt lại không có chút cảm xúc gì.

Ông thận trọng hỏi: “Ông chủ, nếu không tôi đem sữa bò đi nhé.”

Trần Kiến Hồng vẫn tiếp tục xem tư liệu, giọng điệu như thường: “Cứ để đó đi.”

-

Hơn 9 giờ tối.

Sau khi Nhan Khải Lân gọi cuộc điện thoại thứ ba đến cuối cùng cũng gọi được, vừa nghe được giọng nói của anh cậu ta ở đầu bên kia điện thoại, tinh thần uể oải lập tức tỉnh táo lại: “Cuối cùng cũng gọi được cho anh, em sắp chán chết rồi đây này.”

“Vừa mới đi tắm xong.” Trên người Trần Kỳ Chiêu còn vương chút hơi nước, vừa gỡ tấm màng plastic trên miệng vết thương ra vừa bật loa ngoài nói chuyện với Nhan Khải Lân.

Nhan Khải Lân: “Thằng nhóc Trình Vinh kia lại gửi tin nhắn hẹn em ra ngoài, buổi tối anh có đi không? Nếu như anh đi thì để em lén chạy ra ngoài một chuyến.”

“Không đi.” Trần Kỳ Chiêu gỡ tấm màng plastic xong, bắt đầu cầm kéo cắt băng.

Vị trí của vết thương đều ở phía trước cánh tay, cũng tiện cho cậu tự bôi thuốc, chỉ là muốn buộc băng thì phải mất chút sức. Cậu vừa đối phó với lời càu nhàu của một cậu nhóc mới có mười tám tuổi, vừa tự bôi thuốc cho mình.

“Thôi, Thẩm Vu Hoài còn chưa ngủ nữa, chỉ sợ chân trước em vừa bước được ra khỏi cửa chân sau anh ấy đã đi mách với anh em rồi…” Nhan Khải Lân lải nhải nói, lại hỏi: “Lúc mới bắt đầu bên anh có tiếng gì vậy?? Hơn nữa tại sao giọng của anh lại nhỏ như vậy chứ!! Đm, anh vừa nói chuyện với em vừa làm cái gì bậy bạ đấy.”

Trần Kỳ Chiêu: “Bôi thuốc cho vết thương.”

Nhan Khải Lân kinh ngạc ngồi dậy, giọng nói không nhịn được cao lên một quãng tám: “Không phải chứ, anh bị anh trai đánh à? Trần Thời Minh hung dữ như vậy á!?”

“Anh chưa bị anh trai đánh chết thật đúng là may mắn mà.”

Trần Kỳ Chiêu: “… Cúp đây.”

Sao Nhan Khải Lân có thể để cho Trần Kỳ Chiêu cúp điện thoại, giây tiếp theo lập tức nói muốn mở video, lì lợm la liếʍ muốn xem vết thương của Trần Kỳ Chiêu. Trần Kỳ Chiêu cảm thấy hơi phiền đối với giọng nói của đứa nít ranh này, chắc là do tình nghĩa kiếp trước cậu ta cho cậu tiền đủ lớn mà mức độ nhẫn nhịn của cậu đối với Nhan Khải Lân cực kỳ cao.

Cuối cùng thật sự không muốn nghe người này nói thêm gì nữa, lúc nhận được lời mời gọi video lần thứ ba, cậu cũng đồng ý yêu cầu mở video.

Nhan Khải Lân cho rằng cậu bị thương chỉ là nói giỡn, nhưng đến khi nhìn thấy vết thương của Trần Kỳ Chiêu lại vô cùng hoảng sợ: “Đm, là tên lưu manh nào động tay với anh thế, vết chém này sâu thật đó, một mình anh có thể tự xử lý được sao?”

Buổi tối hôm đó ở quán bar cậu ta hoàn toàn không chú ý đến vết thương này.