Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 42

“Bị thương như vậy mà anh còn uống rượu!?”

“Đm! Anh Chiêu, anh có thể nhẹ tay với vết thương của mình một chút được không.”

“Anh đang bôi thuốc à? Cô có ở nhà không? Còn có quản gia của nhà anh ý, gọi là gì ý nhỉ, chú Trương…”

Lúc Thẩm Vu Hoài vừa đi ra từ trong phòng tắm lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện của Nhan Khải Lân, người còn ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ nhỏ của mình, nhìn chằm chằm vào điện thoại, giọng điệu nói chuyện vô cùng khoa trương. Anh khẽ nhíu mày, đang muốn nhắc nhở Nhan Khải Lân đi tắm rửa, nhưng mới vừa đến gần thì lại nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình điện thoại.

Vết thương trên cánh tay vô cùng nổi bật, dấu vết chỉ khâu đan xen ở trên làn da trắng nõn, lẫn với thuốc và cặn máu. Nửa người trên của nam sinh ở trần, trong miệng cắn băng vải, dùng tay còn lại túm lấy đầu của miếng băng, băng bó cho cái tay bị thương. Tóc ướt dán trên mặt cậu, lọn tóc còn ướt nước, đôi mắt của cậu cụp xuống, thủ pháp băng bó vừa mới lạ vừa cẩu thả.

Trần Kỳ Chiêu xử lý miệng vết thương xong, nghe thấy giọng nói ồn ào của Nhan Khải Lân đang muốn ngắt video.

Chỉ là ngón tay mới vừa chuyển đến nút tắt máy, bỗng nhiên lại nhìn thấy Thẩm Vu Hoài mặc quần áo ngủ đang đứng sau lưng Nhan Khải Lân.

Nam sinh ở phía bên kia màn hình có làn da trắng nõn, dáng người thon gầy còn được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng. Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng trên băng vải đã được đối phương quấn xong, ngoài miệng vết thương, còn có thể nhìn thấy đường cong mềm mại trên cánh tay của đối phương, chắc hẳn cũng được rèn luyện tốt và thoạt nhìn tố chất thân thể tố chất vô cùng khỏe mạnh.

Anh dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn vào Trần Kỳ Chiêu đối diện trong camera.

Có lẽ do anh bị ảo giác mà Thẩm Vu Hoài lại cảm thấy Trần Kỳ Chiêu phía đối diện giống như cũng đang nhìn anh, nhưng anh nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.

Ánh mắt của đối phương không thu lại, tựa như tầm mắt thực chất dừng ở trên người anh, vạch trần chuyện anh đi ngang qua không đúng lúc.

Cái kiểu bình tĩnh đối diện này dẫn đến sự xấu hổ không thể giải thích được, Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, gật đầu tỏ ý xin lỗi, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Trần Kỳ Chiêu, để lộ khung cảnh phòng khách đơn giản phía sau Nhan Khải Lân.

Mà Nhan Khải Lân hoàn toàn không chú ý tới đoạn nhạc đệm này, cậu ta cảm thấy vô cùng hứng thú đối với huân chương vinh quang trên người anh em của mình, bắt đầu hỏi thăm vết thương rốt cuộc là từ đâu tới.

Giây tiếp theo, giao diện trên màn hình hiện thông báo cuộc gọi kết thúc.

Nhan Khải Lân: “???”

Cậu ta lại gửi yêu cầu gọi video sang, đối phương không trả lời.

“Tín hiệu ở đây kém thật đó, gọi video cũng bị ngắt mất rồi?” Nhan Khải Lân cầm điện thoại khắp nơi tìm tín hiệu, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng ở cửa phòng ngủ cách đó không xa, trêu chọc nói: “Anh Hoài, wifi của nhà anh có bao nhiêu megabyte thế, sao tín hiệu lại kém như vậy?”

Tầm mắt của Thẩm Vu Hoài rời khỏi điện thoại của cậu ta, đề nghị: “Có lẽ lần tới em có thể suy xét đến việc đổi địa điểm lúc call video cùng người khác.”

Nhan Khải Lân không biết tại sao: “Hả?”

-

Trong phòng tắm, vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu vô cảm dùng băng dính dán chặt lên góc của băng vải, khóe mắt thoáng nhìn thấy yêu cầu gọi video thông qua ảnh ngược trong gương, nhưng cậu cũng không nhận cho đến khi tắt máy vì không nhận được câu trả lời, cuối cùng âm báo cũng biến mất ở trong phòng tắm.

Màn hình tối sầm, ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu còn dừng ở trên màn hình điện thoại, trong đầu lại là dáng vẻ trẻ trung của Thẩm Vu Hoài.