Thấy càng ngày càng có nhiều việc phải chú ý, bỗng Trần Kỳ Chiêu lại cảm thấy chuyện này còn khó xử lý hơn chuyện của Tần Hành Phong nhiều.
Lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, là quản gia Trương.
Trần Kỳ Chiêu nghi hoặc nhìn ông ấy, “Cháu uống thuốc xong rồi.”
Trên khay quản gia bưng đến một bát thuốc đen như mực, bên cạnh còn có hai cốc trà nóng, ông nói: “Phu nhân sắc thuốc bổ cho cậu, nói là bổ máu, có thể bổ khí huyết, bảo cậu nhất định phải uống.”
Thấy Trần Kỳ Chiêu không nhúc nhích, quản gia còn cho rằng sẽ phải mất công thuyết phục người uống thuốc, có điều còn chưa kịp mở miệng, nam sinh trước mắt đã một tay cầm lấy cái bát, thử độ ấm, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Trần Kỳ Chiêu uống xong, thấy quản gia còn chưa đi: “Còn có việc gì ạ?”
Trên tay của quản gia ngoài bê một cái khay còn xách theo một túi thuốc trị thương: “Miệng vết thương bị viêm phải thường xuyên thay thuốc, băng cũng phải thay.”
“Một lúc nữa cháu sẽ tự thay thuốc.” Trần Kỳ Chiêu nghĩ đến những lời Trương Nhã Chi vừa mới dặn dò, nhận lấy thuốc từ tay của quản gia, hỏi: “Mọi người ăn xong rồi sao?”
“Phu nhân đang gọi điện thoại, ông chủ và cậu Cả đã vào phòng làm việc rồi.” Quản gia kịp thời giải thích.
Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên hai cốc trà: “Đưa cho hai người họ đi ạ.”
Quản gia cười cười không nói gì.
Trần Kỳ Chiêu không hỏi nhiều nữa, đang định cầm thuốc đi, vừa vào phòng lại thoáng nhìn thấy nội dung trang web trên màn hình máy tính chưa kịp tắt, bước chân vào phòng hơi ngừng lại.
Cậu xoay người gọi quản gia lại: “Từ từ đã.”
Quản gia: “?”
“Làm việc cũng không biết ngày đêm, thật sự xem mình mới 18 tuổi tuổi trẻ khí thịnh sao.” Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng lại một lúc trên cốc trà, không được tự nhiên nói: “Uống trà gì chứ… Tùy tiện cho họ chút đồ hỗ trợ giấc ngủ đưa sang ạ.”
-
Bên ngoài phòng làm việc nhà họ Trần truyền đến tiếng đập cửa.
“Vào đi.”
Bên cạnh bàn dài trong phòng làm việc có hai người đàn ông một đứng một ngồi.
Trần Thời Minh mệt mỏi vuốt lông mày, thấy quản gia bê nước vào cũng chỉ liếc nhìn một cái, tiếp tục nói: “Con sẽ tiếp tục cử người theo dõi hạng mục, có điều chỉnh mới cũng tốt, hợp đồng tiếp theo con sẽ cho người sửa lại một chút, nếu có vấn đề gì nữa sẽ gửi cho đối phương xác nhận…”
“Vậy chuyện này giao cho con sắp xếp.” Thấy quản gia đến, Trần Kiến Hồng mở miệng nói: “Lão Trương, ngày mai bảo tài xế đến sớm nửa tiếng.”
Trần Kiến Hồng tuổi cũng không trẻ, trên mặt đã có dấu hiệu lão hoá, nhưng khí thế mạnh mẽ do nhiều năm chinh chiến trên thương trường lắng đọng lại trên người ông vẫn còn.
Lúc nói năng thận trọng luôn khiến cho người khác có cảm giác bị áp bách rất lớn, cho dù chỉ ở trong phòng làm việc tại nhà, vừa nói đến công việc, ông lúc nào cũng vô cùng nghiêm túc.
Quản gia lập tức nói: “Được, tôi đi sắp xếp ngay.”
Quản gia đã ở nhà họ Trần được hai mươi năm, thời gian ông đi theo Trần Kiến Hồng làm việc cũng dài, tập đoàn dưới tay Trần Kiến Hồng càng ngày càng lớn mạnh, mới có quy mô to lớn như hiện giờ. Cậu Cả Trần Thời Minh cũng là được Trần Kiến Hồng tự tay dẫn dắt, tính cách của hai bố con rất giống nhau, hầu hết những thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Trần Thời Minh cũng là được Trần Kiến Hồng dạy dỗ mà ra.
Trần Thời Minh thảo luận hồi lâu, miệng lưỡi cũng cảm thấy khô.
Lúc đang định lấy trà lại bỗng nhiên liếc thấy cái gì, ánh mắt dừng một chút: “Chú Trương?”
Quản gia Trương bưng khay tiến vào, đặt lên trên bàn bốn cái cốc.
Cốc trà ban đầu cũng không bị bỏ đi, chỉ là ngoài hai cái cốc ban đầu lại có thêm hai cốc sữa bò.