Vừa nói xong người cũng đi mất, Trương Nhã Chi phóng ánh mắt đến Trần Thời Minh: “Con lại cãi nhau với em à?”
Trần Thời Minh kinh ngạc nhìn về phía mẹ, giọng điệu bình tĩnh trước sau như một: “Con không nghĩ sau khi chúng con cãi nhau xong còn có thể bình yên vô sự ngồi chung một bàn ăn cơm.”
Sau đó anh ấy còn nói thêm: “Nhưng quả thực tối nay em ấy rất yên lặng.”
Trần Kiến Hồng chuyển chủ đề: “Hay do nó làm hạng mục kia không thuận lợi?”
Trần Thời Minh nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Từ nói với con là tiến triển cũng không tệ lắm.”
Trương Nhã Chi nghĩ mãi không tìm được lý do, sau khi loại trừ mấy nguyên nhân trực tiếp hỏi Trần Thời Minh: “Thế nó lấy tiền ở đâu để làm cái hạng mục này?”
Trần Thời Minh hơi ngừng lại, nhìn Trương Nhã Chi: “Không phải mẹ cho nó sao?”
Trương Nhã Chi lại nhìn về phía Trần Kiến Hồng.
Trần Kiến Hồng nói thẳng: “Tôi không cho.”
-
Sau khi Trần Kỳ Chiêu lên tầng mới thả lỏng được một chút, cậu sợ ngồi thêm lúc nữa lại không khống chế được miệng mình.
Trần Kiến Hồng vừa mới đi công tác về, cậu cũng không muốn náo loạn làm mất vui trong trường hợp như vậy.
Trong ấn tượng về cảnh người một nhà có thể cùng nhau hòa thuận ngồi ăn cơm có lẽ chỉ có lúc cậu còn học cấp hai, lúc ấy công việc của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh cũng không bận rộn như vậy, thỉnh thoảng sau khi cậu tan học về nhà còn có thể ở cùng nhau. Sau này công việc của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh càng ngày càng bận, thời gian về nhà ăn cơm thường xuyên không trùng nhau, cho dù có thể cùng nhau ngồi ăn cơm, đa số cũng dùng để nói chuyện công việc.
Lúc còn nhỏ cậu cũng không hiểu, ở nhà mà vẫn nói chuyện công việc, tại sao họ không chuyển công ty về nhà luôn đi?
Sau đó mâu thuẫn của cậu với Trần Thời Minh càng lúc càng lớn, bất kì một chuyện nhỏ nhặt nào trên bàn cơm đều có thể trở thành lý do để hai anh em cãi nhau, đừng nói đến chuyện hòa thuận ăn cơm, có thể nói ít một câu cũng có thể xem như hoà bình rồi.
Âm thanh dưới tầng đã bị chặn lại, Trần Kỳ Chiêu ngừng suy nghĩ về những chuyện hoang đường trong quá khứ, cất hợp đồng vào trong ngăn kéo khoá lại, cậu cũng đã thêm người phụ trách vào, phần lớn tài liệu cũng đã được gửi đến hộp thư.
Thái độ lúc Tần Hành Phong ký hợp đồng cuối cùng vẫn lộ ra rất nhiều chuyện, tuy rằng hiện giờ cậu không có chứng cứ trực tiếp, nhưng về cơ bản cũng có thể xác định được chuyện có liên quan đến Tần Hành Phong và Lâm Sĩ Trung. Trước kia Trần Kỳ Chiêu không tra ra được tầng quan hệ này, nhưng nếu nghĩ theo hướng này, vậy thì rõ ràng mục đích Lâm Sĩ Trung phái người đến tiếp cận cậu chỉ có thể là Trần Thị.
Có lẽ ở kiếp trước, hạng mục nhỏ nhìn như không có gì quan trọng này lại là một quả bom hẹn giờ mà Lâm Sĩ Trung cài vào Trần Thị.
Trần Kỳ Chiêu hiểu rõ Lâm Sĩ Trung nên cũng có thể đoán được hướng đi tiếp theo của Tần Hành Phong và họ Vương… Việc cậu cần phải làm là thả dây dài câu cá lớn, sau đó thông qua trợ lý Từ nói chuyện này…… cho Trần Thời Minh.
Còn rất nhiều việc phải làm.
Trần Kỳ Chiêu thu nhỏ tư liệu trên máy tính lại để che giấu, lại mở ra một trang khác, tra cứu những tư liệu về căn bệnh xuất huyết não. Yêu cầu Trương Nhã Chi đi kiểm tra sức khoẻ khác với việc bảo Trần Kiến Hồng đi, nếu hiện giờ cậu vô duyên vô cớ bảo Trần Kiến Hồng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân, chắc chắn sẽ lại cãi nhau mất. Trước kia Trần Kiến Hồng đột ngột bị chảy máu não, người đến độ tuổi trung niên đều có vài bệnh vặt, nhưng những căn bệnh đột ngột phát sinh cũng sẽ liên quan đến những thói quen tật xấu hàng ngày.