Trương Nhã Chi nói: “Tiểu Chiêu bận xong về rồi đấy à?”
Nói xong, bà kéo chồng ở bên cạnh tán dương: “Ông không biết đấy thôi, gần đây Tiểu Chiêu đang cân nhắc đầu tư kinh doanh, hôm nay về muộn như vậy cũng là vì đi ký hợp đồng hạng mục với người ta, hồi trước nói với ông không phải lo lắng về bọn trẻ, đứa nào cũng đều thông minh và có chính kiến của mình cả.”
Vẻ mặt của Trần Kiến Hồng cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là trong lúc nói chuyện với Trương Nhã Chi, ánh mắt dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu một lát: “Thật không?”
Trương Nhã Chi nói: “Con trai hiểu chuyện như vậy mà ông cũng không thể khen ngợi nó hai câu sao?”
Trần Kiến Hồng vẫn giữ thái độ như cũ: “Phải làm ra được thành tích thực tế, muốn đầu tư chỉ cần có tiền đều có thể làm, nhưng làm tốt hay không mới là thực sự.”
Sau khi Trần Kỳ Chiêu trọng sinh cũng chưa được gặp Trần Kiến Hồng, lúc được nhìn thấy Trần Kiến Hồng một lần nữa thế mà lại có cảm giác lẽ ra phải như vậy. Vào thời gian này, có thể họ mới chỉ không gặp nhau vài ngày, nhưng trong trí nhớ của Trần Kỳ Chiêu đã là mười mấy năm, lâu đến mức thiếu chút nữa cậu không nhớ ra dáng vẻ của Trần Kiến Hồng.
Nếu Trương Nhã Chi là mẹ hiền, Trần Kiến Hồng chính là một ông bố nghiêm khắc giống trong sách giáo khoa.
Từ nhỏ Trần Kiến Hồng đã luôn giữ dáng vẻ nói năng thận trọng, nghiêm túc hà khắc, phương thức giáo dục cậu giống hệt như Trần Thời Minh. Cách biểu đạt nghiêm khắc như vậy chính là một quả bom hẹn giờ đối với Trần Kỳ Chiêu đang ở độ tuổi dậy thì, cậu và anh cả không hợp, mối quan hệ với bố cũng chẳng ra sao cả, thậm chí thỉnh thoảng còn cố ý thách thức muốn đối nghịch với Trần Kiến Hồng, vọng tưởng sẽ nhìn được những cảm xúc khác từ trên gương mặt nghiêm khắc.
Nhưng cho dù cậu làm loạn như thế nào, ở trong mắt cậu, trong nhà Trần Kiến Hồng chính là một ngọn núi, mãi đến một ngày ngọn núi này sụp xuống.
Đến tận bây giờ Trần Kỳ Chiêu vẫn nhớ rõ ngày Trần Kiến Hồng nhập viện, lúc đó cậu đứng ở ngoài hành lang phòng cấp cứu, mẹ và anh cả nôn nóng nói chuyện với bác sĩ, mà cậu lại chỉ biết chết lặng đứng ở đó, thậm chí cảm thấy vào phòng cấp cứu cũng không sao, cứu được người là được rồi.
Nhưng làm sao có nhiều chuyện như ý vậy, không lâu sau Trần Kiến Hồng đã đi rồi.
Trong phòng khách cũng không yên tĩnh, Trương Nhã Chi vẫn đang nói chuyện với quản gia về các món ăn tối nay, Trần Thời Minh tùy ý ngồi trên sô pha, lúc thảo luận về công việc với Trần Kiến Hồng vẫn là giọng điệu ngứa đòn… Nếu không so sánh với nhà người khác, như vậy có lẽ cũng xem như sự hoà thuận vui vẻ của gia đình của bọn họ.
Trương Nhã Chi vừa dặn dò công việc với quản gia xong, quay đầu lại nhận ra Trần Kỳ Chiêu không lên tầng thẳng giống như trước đây mà lại chọn ngồi ở một góc trên ghế sô pha trong phòng khách, giống như sẽ rời đi thật xa lập tức.
Nam sinh chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không chơi điện thoại, cũng không chen vào cuộc trò chuyện của Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh.
Bớt vẻ ngoài mạnh trong yếu, bình tĩnh lại hiểu chuyện, Trương Nhã Chi vừa cảm thấy vui mừng đồng thời cũng thấy xa cách hơn vài phần. Bà thấy khó hiểu đối với cảm giác này của bản thân, con cái hiểu chuyện rõ ràng là chuyện tốt, tại sao bà lại càng nghĩ càng xa chứ?
Nhưng đến lúc ăn cơm, cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Trần Kỳ Chiêu: “Con ăn no rồi.”
Trương Nhã Chi vội vàng nói: “Đừng quên uống thuốc, có phải trưa nay con cũng quên thay thuốc đúng không?”
“Con biết rồi.” Trần Kỳ Chiêu cầm điện thoại: “Con đi lên trước đây.”