Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 37

Người đến họ Tưởng, là trợ thủ đắc lực trong tập đoàn của Trần Kiến Hồng. Khoảng thời gian trợ lý Từ vừa mới đi làm, anh ta cũng từng làm cấp dưới của người kia trong một khoảng thời gian nên rất ngưỡng mộ.

“Ừ, vừa mới đi công tác về, nghỉ ngơi hai ngày, em đang đi làm? Tổng giám đốc Tiểu Trần có trong đó không?” Anh Tưởng mặc quần áo bình thường, tay còn xách túi, hình như là vừa đi ra từ cửa hàng ở bên cạnh.

Trợ lý Từ cười nói: “Không phải, em đến đây đón người.”

Anh Tưởng có hơi đăm chiêu, lại nói: “Là cậu Hai đúng không?”

Trợ lý Từ gật đầu.

Anh Tưởng vỗ vai của anh ta, nói: “Cố lên, tăng ca vất vả rồi.”

Trợ lý Từ cười gượng hai tiếng, nhìn thấy ở nơi xa có người đi đến, nói với bên cạnh một tiếng vội vàng chạy đến.

Chờ người đi xa, ánh mắt của anh Tưởng vẫn nhìn theo bóng dáng của trợ lý Từ, cuối cùng dừng lại ở cửa của câu lạc bộ.

Nụ cười ban đầu nhạt dần, nhưng anh ta chỉ dừng lại một lúc rồi nhanh chóng đi ra từ cửa của câu lạc bộ.

Trần Kỳ Chiêu đi ra câu lạc bộ, nhìn thấy trợ lý Từ cậu có hơi ngạc nhiên, nghe anh ta nói là Trần Thời Minh bảo anh ta đến, trong mắt có vài phần khó hiểu: “Anh ấy nói như thế nào?”

Trợ lý Từ cân nhắc nói: “Nói là tối nay có việc, đón cậu về nhà ăn cơm.”

Trần Kỳ Chiêu nhìn anh ta, nói: “Lời nói ban đầu?”

Trợ lý Từ nghĩ đến gương mặt lạnh băng của cấp trên khi ở trong văn phòng, lại nhìn nhóc ma quỷ không dễ nói chuyện ở trước mặt, lập tức sửa lời, nói: “Đàm phán xong phải đưa về nhà, đừng để em ấy đi ra ngoài lêu lổng.”

Anh ta bổ sung tiếp: “Lời nói ban đầu của ông chủ.”

Trần Kỳ Chiêu nói: “Là phong cách của anh ấy.”

Trợ lý Từ không dám nói chuyện.

Trần Kỳ Chiêu: “Không đi à?”

Trợ lý Từ như trút được gánh nặng, nói: “Bên này.”

Ngày hè có tiếng ve kêu, mùa hè nóng bức làm cho không khí có vài phần oi ả. Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh lật điện thoại, mặc kệ mấy đoạn tin nhắn không quan trọng, đến khi lướt đến tin nhắn của Trương Nhã Chi và Trần Thời Minh mắt cậu hơi ngẩn ra.

Trần Thời Minh gửi tin nhắn từ nửa tiếng trước, nói là bảo trợ lý đến đón cậu.

Mà Trương Nhã Chi hỏi cậu mấy giờ về nhà, nói là chuẩn bị bữa tiệc lớn, bảo cậu đừng ở ngoài lâu.

Sống lại đã được một thời gian, Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy mấy tin nhắn này vẫn có hơi không quen.

Phong cảnh ở ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, cách đích đến càng ngày càng gần.

Khi Trần Kỳ Chiêu về đến nhà đã là tám giờ tối, mắt cậu theo thói quen quét qua gara tối thui, phát hiện vị trí để xe trống ở gần cửa có một chiếc xe dừng ở đó. Cậu hơi khó hiểu nhìn về phía biệt thự, hôm nay có khách đến?

Trước kia Trương Nhã Chi cũng thường đưa chị em đến nhà ăn cơm.

Trần Kỳ Chiêu không để ở trong lòng, chỉ là vừa mới vào biệt thự được một lúc liền nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc. Cậu hơi ngẩn ra, rẽ đường đi đến cửa phòng tiếp khách, nhìn thấy trên sô pha có một người nữa.

Người đàn ông hình như mới đi từ bên ngoài vào, còn mặc vest, cạnh sườn còn để một túi công văn. Dáng người trung niên có hơi béo, lúc nói chuyện với Trần Thời Minh, ông ấy cau mày, gương mặt nghiêm túc.

Dường như chú ý đến ánh mắt của cậu, người đàn ông dừng nói chuyện, nhìn về phía cậu.

“Về nhà rồi.”

Là bố của cậu, Trần Kiến Hồng.

Giọng điệu của Trần Kiến Hồng không hề dao động, giống như ông về nhà chỉ là một việc nhỏ vô cùng bình thường.

Gật đầu nói, giống như chỉ là bất ngờ gặp mặt.