Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 33

Trần Kỳ Chiêu nói: “Em để quên cái gì ở trong phòng?”

“Không quên.”Nhan Khải Lân nói: “Vừa nãy em chỉ muốn câu giờ thôi mà.”

Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng, nói: “Vậy đi ra quầy lễ tân, tối nay Trình Vinh tổ chức đúng không?”

“Đúng.” Nhan Khải Lân không hiểu ý của Trần Kỳ Chiêu lắm, cậu ta nói: “Ra quầy lễ tân làm gì?”

-

Gió đêm nay có hơi lạnh, Thẩm Vu Hoài không vào trong xe, anh đang đứng ở bên cạnh hít thở không khí. Trong giao diện trò chuyện Nhan Khải Kỳ gửi liên tiếp ba tin nhắn, nói câu nào cũng không rời em trai cưng của anh ấy.

Tin nhắn thoại nghe ở bãi đỗ xe trống trải ngoài trời vô cùng rõ ràng.

“Tìm được rồi.”

“Vẫn khỏe mạnh, cậu yên tâm.”

“Nói là trên đường đi ra nhà sách thì gặp người quen, đi ăn cơm.”

Nhan Khải Kỳ ở bên kia nói: “Lời nói dối này mà cậu cũng tin.”

Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài nhìn về màn đêm ở nơi xa, giọng nói như thường: “Đúng vậy, nói cũng rất thật.”

Nhan Khải Kỳ nói: “Thằng nhóc này giờ ngay cả điện thoại của tớ nó cũng dám không nghe, trước khi tớ về nhờ cậu trông giúp tớ một chút, lúc nào mời cậu ăn cơm.”

Khóe mắt Thẩm Vu Hoài nhìn thấy ở phía xa có bóng dáng đôi bạn đi đến cùng nhau, một người trong đó còn nhìn xung quanh tìm người.

Dường như chú ý đến ánh mắt, hai người đi nhanh đến chỗ này, trên tay đều không cầm gì.

Nhan Khải Lân đi nhanh đến đó, cậu ta nói: “Anh Hoài đợi lâu rồi chứ.”

Thẩm Vu Hoài nói: “Không lâu lắm.”

Ánh mắt của anh dừng ở trước mặt Trần Kỳ Chiêu một lát, không hỏi gì, chỉ nói: “Lên xe đi.”

Trần Kỳ Chiêu lên xe cùng Nhan Khải Lân, mắt lướt qua vị trí ngồi của người lái xe.

Thẩm Vu Hoài cởϊ áσ khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay màu trơn, gương mặt đều là bình tĩnh và xa cách.

Mùi rượu ở trong xe hơi nồng, Nhan Khải Lân mở cửa sổ thông gió, luôn lẩm bẩm nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu hiếm khi có chút kiên nhẫn, lâu lâu lại trả lời.

“Lần này về nước có lẽ sẽ mất vài năm, lấy được một suất sinh viên trao đổi học ở Đại học S.” Nhan Khải Lân hỏi: “Anh, anh học trường nào? Có xa lắm không, em nhớ là thành tích của anh rất tốt.”

Trần Kỳ Chiêu nói: “Không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc cũng là Đại học S.”

Nhan Khải Lân nghe vậy vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, để em tìm anh của em hỏi.”

Cậu ta liếc mắt nhìn Thẩm Vu Hoài đang ngồi ở đằng trước, nói nhỏ: “Đợi đến khai giảng, em có thể lặng lẽ trốn khỏi anh ấy rồi.”

Trần Kỳ Chiêu không nói gì, ánh mắt dừng ở gương chiếu hậu của ghế trước, thông qua gương nhìn thấy rõ mặt của Thẩm Vu Hoài.

Đã bao nhiêu năm rồi, mấy năm trôi qua?

Nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung ấy, Trần Kỳ Chiêu nghĩ vu vơ về chuyện của trước kia.

Đúng rồi, cậu chưa gặp Thẩm Vu Hoài tám năm rồi.

Nếu năm đó Thẩm Vu Hoài không chết ngoài ý muốn, sau này liệu cậu còn sẽ liều lĩnh đi về hướng cực đoan không?

“Anh Chiêu?”

Gió đêm từ từ thổi tan mùi rượu ở trong xe.

Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh lại, chú ý đến đôi mắt dịu dàng bình tĩnh ở trong gương, cậu nói: “Hả?”

Nhan Khải Lân nói: “Anh Hoài hỏi anh ở đâu, anh ấy đưa anh về.”

“Mấy năm rồi không về thành phố S, ngay cả đường đi em cũng không nhớ hết… Sao điện thoại em lại hết pin rồi.”

Thẩm Vu Hoài ở ghế trước lên tiếng hỏi: “Dùng điện thoại của anh để chỉ đường đi.”

Trần Kỳ Chiêu còn đang suy nghĩ, Thẩm Vu Hoài đã đưa điện thoại đến, cũng mở khóa rồi.

Giao diện di động rất đơn giản, app ở giao diện chính cũng không nhiều, Trần Kỳ Chiêu vừa nhìn liền có thể thấy app chỉ đường ở đâu.

Cậu cầm lấy điện thoại, mở app.

Một lát sau, xe chạy vào tuyến đường chính.