Thẩm Vu Hoài nghe thế, đưa mắt đến trên người của Trần Kỳ Chiêu, dò hỏi cậu: “Đúng không?”
Trần Kỳ Chiêu hơi ngơ ra, tỉnh táo lại liền trả lời: “Ừ.”
Dường như Nhan Khải Lân đã được cứu vớt, cảm kích nhìn Trần Kỳ Chiêu, dựa theo lời nói dối vụng về này mà tiếp tục bịa đặt thêm: “Đây là chưa mua sách xong thì gặp được anh em đấy chứ? Hai bọn em cũng mấy năm rồi chưa gặp nhau nên mới đi ăn ở gần câu lạc bộ.”
Cậu ta bịa rất chân thật, nói ra lại thành cậu ta chính là một cậu bé ngoan ngoãn, trên đường đi mua sách bất ngờ gặp được bạn, thế là hai người cùng đi ăn cơm.
Thẩm Vu Hoài không có thói quen chặn người ở cửa nhà vệ sinh để hỏi, anh lùi ra sau mấy bước để mở đường, giọng nói bình tĩnh dường như tất cả đều chẳng có chuyện gì liên quan đến anh, anh chỉ hỏi: “Ăn xong rồi chứ?”
Nhan Khải Lân trốn tránh, cãi lại: “Em còn để quên đồ ở trong phòng.”
Trần Kỳ Chiêu nói: “Ăn xong rồi.”
Nhan Khải Lân ngơ ngác nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu, làm gì đã ăn xong rồi, chai rượu trong phòng vừa mới mở. Cậu ta nghĩ đến chai rượu Champagne năm 76 mà cậu ta còn chưa kịp thưởng thức, nhịn đau nói: “Ăn… Ăn xong rồi.”
Thẩm Vu Hoài nói: “Xe của anh ở bên ngoài.”
Ý nghĩa rất rõ ràng, đi cùng anh hay là tiếp tục ở đây chơi.
Nhan Khải Lân đành phải nói lấy đồ xong thì đi, Thẩm Vu Hoài cũng không ở lâu, dường như đến đây chỉ là nhiệm vụ mà bạn anh nhờ vả.
Thẩm Vu Hoài vừa đi, Nhan Khải Lân không thể không bắt đầu phàn nàn.
Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy bóng dáng của người kia dần biến mất ở cuối hành lang, chủ động mở miệng hỏi: “Sao em lại quen anh ấy vậy?”
“Không phải em đã nói là em về nước ăn nhờ ở đậu à… Chính là ở nhà anh ấy.” Sắc mặt Nhan Khải Lân tái nhợt, cậu ta nói: “Anh cũng biết công việc kinh doanh của gia đình em phần lớn đều ở nước ngoài, anh em hai tháng nữa sẽ về nước phát triển, em mới nhân cơ hội này về nước chơi. Thẩm Vu Hoài có quan hệ tốt với anh em, em về trước, anh em không cho em ở khách sạn, bắt em ở chỗ anh ấy.”
Quan hệ của nhà họ Nhan và nhà họ Thẩm thật sự rất tốt. Trần Kỳ Chiêu không nhớ quá rõ chuyện của đời trước, cẩn thận nghĩ lại năm đó sau khi Nhan Khải Lân về nước hình như không ở một mình, nói là ở nhà của bạn anh trai mình, hình như cũng học đại học ở đây, chỉ là sau này bởi vì gặp rắc rối nên bị đưa đi.
Trần Kỳ Chiêu hỏi: “Anh ấy học ở Đại học Bắc Kinh đúng không? Sao lại ở thành phố S?”
“Việc này à, nghe nói là năm nay đi cùng thầy hướng dẫn đến viện nghiên cứu ở đây, em cũng không rõ, dù sao em về đây hai hôm anh ấy cũng chưa về nhà, nghe nói là đang ở viện nghiên cứu.” Nhan Khải Lân thở dài, nếu không phải là Thẩm Vu Hoài không ở nhà, cậu ta cũng không dám chơi qua đêm, cậu ta nói tiếp: “Vừa nãy có phải là tên Lưu Khải khốn nạn đó đăng ở vòng bạn bè không, em tức chết mất.”
Trần Kỳ Chiêu im lặng, là Viện Nghiên cứu số Chín…
Hóa ra đã đến thành phố S sớm như vậy rồi sao?
Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh, Nhan Khải Lân nói: “Không ổn rồi, Thẩm Vu Hoài ở bên ngoài, phải đi ngay, em sợ anh em sẽ gọi điện thoại đến để kiểm tra thật đấy.”
“Thế thì đi thôi.” Trần Kỳ Chiêu nói: “Ở lại đây làm cái gì chứ?”
Nhan Khải Lân ngạc nhiên nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu nói: “Nhưng anh, không phải vừa nãy anh chơi rất vui à? Trình Vinh còn gọi mấy em gái ngực bự đến…”
Trần Kỳ Chiêu nói: “Anh hai của anh hôm nay cũng kiểm tra tình hình.”
Nhan Khải Lân lộ ra ánh mắt của người cùng cảnh ngộ, nói: “Chúng ta cũng quá đáng thương rồi.”