Thẩm Vu Hoài hỏi: “Được chưa?”
Trần Kỳ Chiêu mở chỉ đường, im lặng tắt trình tự đằng sau, cậu nói: “Được rồi.”
Âm thanh máy móc của app chỉ đường vang ở trong xe, Nhan Khải Lân say rượu đã dựa vào sườn ngủ say.
Trần Kỳ Chiêu nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ, khóe mắt liếc người đang bình tĩnh lái xe ở đằng trước.
Ngay sau đó, cậu thu mắt lại, im lặng nhớ kỹ chuỗi số nào đó.
Cậu nhớ kỹ số điện thoại của anh rồi.
-
Trong căn phòng xa hoa đồi trụy, phục vụ gõ cửa đi vào, mang mấy chai rượu đến.
Một đám thanh niên uống vui đến mức hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi ở trong phòng, một đám uống rượu chơi xúc xắc rất vui vẻ. Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì đã hơn nửa tiếng sau, mãi Trình Vinh mới nhận ra hình như trong phòng thiếu hai người.
Trình Vinh hỏi: “Trần Kỳ Chiêu với Nhan Khải Lân đâu?”
Có người trả lời: “Há? Không phải là đi vệ sinh à?”
“Đi cũng lâu quá rồi…”
“Hình như là vậy, không để ý lắm.”
“Ha ha ha, không phải là nôn ra rồi chứ, có ai đi xem không.”
“À, tôi thấy tin nhắn của Nhan Khải Lân, cậu ấy nói là đi về trước cùng Trần Kỳ Chiêu, bảo chúng ta cứ chơi đi.”
Trình Vinh cũng uống nhiều, không rảnh đi quan tâm Nhan Khải Lân và Trần Kỳ Chiêu có ở lại hay không.
Hai tên tổ tông đi rồi, anh ta cũng không cần lãng phí thời gian dỗ dành họ.
Mãi cho đến nửa đêm, một đám hoàn toàn uống say.
Đang định đi ra thì bị phục vụ chặn lại.
“Chào ngài, đây là hóa đơn của tối nay.”
Phục vụ hỏi: “Quẹt thẻ hay là tiền mặt?”
Trình Vinh ngây ra, hỏi: “Hai người Trần Kỳ Chiêu họ không thanh toán?”
Phục vụ cười mỉm, không nói.
Trình Vinh thấy thế cau mày, trước kia tiệc rượu như thế này đều là Trần Kỳ Chiêu giành thanh toán.
Anh ta nói: “Quẹt thẻ đi.”
Anh ta đưa thẻ ra, chờ tin nhắn thanh toán tiền hiển thị trên điện thoại, anh ta ngây người, quẹt một cái gần một triệu tệ: “Sao lại nhiều như vậy?”
Mọi người ở xung quanh nhìn sang, lúc này Trình Vinh mới cẩn thận nhìn hóa đơn, phát hiện trong đó có mấy chai rượu Champagne quý.
Anh ta ngạc nhiên nói: “Những cái này từ đâu ra?”
Bên cạnh có người đến gần, nói: “Cái này à, quầy lễ tân mang vào đấy, hình như bọn Trần Kỳ Chiêu gọi, nói là muốn cho chúng ta uống thoải mái.”
Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi, đến rồi.
Bản thảo không tiêu thụ được, tôi cố gắng làm nhiều hơn chút.
Buổi tối còn có một chương nữa.
Nơi được chọn để ký hợp đồng là một câu lạc bộ kinh doanh yên tĩnh, khi Tần Hành Phong mang theo bản hợp đồng đã được chỉnh sửa riêng, hơn nữa còn tìm không thấy mánh khóe, trên khuôn mặt say rượu còn có vài phần uể oải và chán nản.
Người phụ trách của điện tử Nhuệ Chấn họ Vương, cũng chính là “người bạn” mà Tần Hành Phong nhắc đến. Khi đi vào phòng cùng Tần Hành Phong, ánh mắt đầu tiên của anh ta đã tập trung vào chàng trai đang chơi điện thoại ở trên sô pha, giống hệt như trong tài liệu, quần là áo lượt, ăn mặc thoải mái, trên quần còn gắn một chiếc dây xích to, khác xa với anh trai Trần Thời Minh giỏi giang tài ba của cậu.
Người phụ trách họ Vương tất nhiên sẽ không nói thẳng ra, vẻ mặt tươi cười đi đến chào hỏi Tần Hành Phong, lúc này anh ta mới chú ý đến Trần Kỳ Chiêu đi cùng hai người nữa. Hai người đều mặc áo vest chân đi giày da, giơ tay nhấc chân đều rất chuyên nghiệp, chắc hẳn chính là “chuyên gia” mà Trần Kỳ Chiêu tìm đến để xem hợp đồng.
Giới thiệu với nhau xong mới nói đến hợp đồng.