Kỹ Năng Giả Ngoan Của Bé Điên

Chương 29

Nhan Khả Lân không thích dáng vẻ này của anh ta, cậu ta lại gọi phục vụ mang rượu lên, bắt đầu chơi cùng với Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu chạm cốc với Nhan Khải Lân.

Tần Hành Phong bị bắt tham gia trò chơi này, nhìn thấy những cốc rượu ở trước mặt đều rót đầy, tờ dự án đã bị người ta quên đi, như vậy khác hoàn toàn với dự đoán của anh ta.

Anh ta theo bản năng nghĩ Trần Kỳ Chiêu đã biết cái gì, nhưng lại nhớ đến biểu hiện hứng thú của Trần Kỳ Chiêu khi nói chuyện trên mạng cùng với lời thề son sắt của Trình Vinh, nhưng sao thái độ trước và sau của Trần Kỳ Chiêu lại khác nhau lớn đến như vậy?

“Ba con sáu!”

“Bốn con!”

“Mở mở mở!”

Nhưng đây chỉ mới bắt đầu, nếu chơi xúc xắc phạt rượu, luôn có người uống nhiều người uống ít.

Khi trò chơi bắt đầu, người trẻ luôn nói ra điều muốn nói.

“Nói đến đầu tư, Tiểu Chiêu đã làm ăn cùng anh Hành Phong rồi, anh Hành Phong có cái gì có thể kiếm tiền thì đừng quên chia sẻ cho các anh em đấy.”

Tần Hành Phong nói: “Có dự án tốt nhất định sẽ nói cho các cậu.”

“Gần đây ông già nhà tôi đang đầu tư vào lĩnh vực chữa bệnh, nói là rất có triển vọng.”

“Không phải thành phố chúng ta đang muốn làm quận Tân Hưng à?”

Tần Hành Phong vừa mới rót cốc rượu đầy thứ tư xuống bụng, anh ta nhìn về phía của Trần Kỳ Chiêu.

Chàng trai mặc áo khoác màu đen, phần da lộ ở bên ngoài vô cùng trắng nõn, vẻ mặt không hề thay đổi, tay cầm cốc xúc xắc lắc nhẹ vài cái, cốc rượu ở trước mặt dường như chưa từng động vào.

Chú ý đến ánh mắt của Tần Hành Phong, Trần Kỳ Chiêu đột nhiên cười, nói: “Nói đến chuyện này, gần đây Trần Thời Minh đang xem dự án ở thành phố C.”

“Dự án ở thành phố C? Tiểu Chiêu nói đi.”

“Tôi có biết cái gì đâu, tôi thấy anh ấy nói chuyện hăng say với ông già nhà tôi, tôi không thích mấy cái đó.” Giọng điệu của Trần Kỳ Chiêu không thay đổi, trong lời nói đều là không có hứng thú với chủ đề này, cậu nói: “Đến lượt của ai rồi?”

Nhan Khải Lân nói tiếp: “Uống rượu nói cái gì chứ, Tiểu Kiệt, đến lượt cậu rồi.”

Tần Hành Phong cầm cốc rượu, cảm giác say dần dâng lên.

Không đến nửa giờ, anh ta đã hơi say.

“Anh Hành Phong đi đâu vậy?”

“Tôi vào nhà vệ sinh, các cậu cứ tiếp tục.” Tần Hành Phong đứng lên.

Lâu rồi không uống như vậy, từ trước đến nay Tần Hành Phong chưa từng bị động, anh ta biết sau khi Trình Vinh và những người khác vui chơi uống rượu điên loạn sẽ như thế nào, cho nên mỗi lần đi đến quán rượu, anh ta đều sẽ uống ít hơn chút. Nhưng Nhan Khải Lân lại là ngoài ý muốn, trước kia anh ta chưa từng giao lưu với Nhan Khải Lân, cậu chủ nhỏ của nhà họ Nhan này biểu hiện không theo quy luật, nói chuyện làm việc ngang ngược, ngoại trừ Trần Kỳ Chiêu ra thì không nể mặt ai khác.

Dường như Nhan Khải Lân chú ý đến anh ta, mỗi lần đều rót đầy rượu cho anh ta.

Rõ ràng tuổi gần bằng nhau, nhưng Nhan Khải Lân lại khó đối phó hơn Trần Kỳ Chiêu, Tần Hành Phong chưa từng gặp ai ngang ngược như vậy, hơn nữa người này biết chơi, rượu đem lên độ cồn đều không thấp. Anh ta tạm thời còn không thể đắc tội với người nhà họ Nhan, chỉ có thể cố gắng uống đến cùng.

Hiển nhiên nhà vệ sinh thông thoáng hơn nhiều, Tần Hành Phong tạt nước lên đầu ở trước bồn rửa tay, đầu óc choáng váng tỉnh táo hơn một chút.

“Khả năng uống rượu của anh Hành Phong tốt nhỉ.”

Bên cạnh bỗng phát có tiếng, Tần Hành Phong nghiêng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Trần Kỳ Chiêu đã đứng ở bên cạnh anh ta.