Cho nên khi Trình Vinh chủ động tìm anh ta muốn anh ta hẹn Trần Kỳ Chiêu, anh ta không từ chối, vốn dĩ nơi này rất thích hợp để bàn chuyện làm ăn, nhất định phải nhân cơ hội này giải quyết xong hợp đồng.
Trong phòng cũng không yên tĩnh, Trình Vinh vừa mở miệng, những người khác đã bắt đầu đùa giỡn.
Trần Kỳ Chiêu cầm cốc thủy tinh lên ngửi, lộ ra ánh mắt ghét bỏ, lại bỏ xuống.
Mặt Trình Vinh liền không vui, nói: “Ý của cậu là gì?”
“Nếu chào đón khách, lấy loại rượu này thì không đủ thành ý.” Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng lại ở trên người của Trình Vinh, lại nhìn sang Tần Hành Phong ở bên cạnh anh ta một cái, nói: “Anh nói đúng không?”
“À ừ, mấy chai rượu này thật sự không ổn.” Nhan Khải Lân không quan tâm đến suy nghĩ của những người ở trong phòng, cậu ta lập tức hiểu ý, gọi phục vụ đến.
Một lát sau, rượu ở trong phòng đều đổi một loạt.
Trần Kỳ Chiêu nhìn Nhan Khải Lân đầy ẩn ý, dường như đang xem một con thỏ trắng ở trong bầy sói.
Nhan Khải Lân thoải mái để cậu quan sát, tiện thể còn mở cho Trần Kỳ Chiêu một chai, cậu ta nói: “Anh thử cái này đi, đồ cất giữ của câu lạc bộ họ, anh không đến em cũng không mở đâu.”
Trần Kỳ Chiêu uống một ngụm, nói: “Khá ngon.”
Nhan Khải Lân hài lòng lầm bầm hai tiếng.
Tiết mục nhỏ trôi qua, mấy thanh niên nói chuyện câu được câu không.
Tần Hành Phong thấy tình hình cũng khá ổn, anh ta liền đưa tờ dự án cho Trần Kỳ Chiêu, nói: “Tiểu Chiêu, lúc trước nói chuyện đó, chỗ bạn tôi cũng khá sốt ruột, nếu cậu cảm thấy không có vấn đề gì vậy có thể quyết định được rồi.”
“Anh Hành Phong muốn hợp tác với Kỳ Chiêu!”
“Quyết định sớm cũng tốt, Tiểu Chiêu cũng nên tham vọng hơn chút.”
Nhan Khải Lân không có ấn tượng gì với Tần Hành Phong, nhưng đến chỗ chơi để nói chuyện làm ăn, rõ ràng là không cho cậu ta thể diện.
Nhưng do Trần Kỳ Chiêu cũng là nhân vật chính lại đang có mặt ở đây, cậu ta cũng ngại nói ra, chỉ nói: “Anh, anh muốn làm ăn à?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở trên người Trần Kỳ Chiêu, ngón tay của Trần Kỳ Chiêu gõ nhẹ vào cốc xúc xắc, ngẫu nhiên lắc nhẹ vài cái.
Đến khi dừng lại, Trần Kỳ Chiêu nhìn thẳng về phía Trần Hành Phong, không nói lời nào, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Ánh mắt của Tần Hành Phong ngưng lại.
Ngay sau đó, Trần Kỳ Chiêu mở cốc xúc xắc ra.
Hai viên xúc xắc, tổng cộng là 9.
Trần Kỳ Chiêu cười nhẹ, nói: “Anh thật xui xẻo.”
Nhan Khải Lân đến góp vui, cậu ta nói: “Uống, rót đầy cho anh ta.”
Cốc thủy tinh ở trước mặt Tần Hành Phong được rót đầy, người mà những người xung quanh đùa giỡn chuyển từ Trần Kỳ Chiêu sang anh ta. Anh ta kiềm chế sắc mặt uống hết một ngụm rượu, lại ngẩng đầu, Trần Kỳ Chiêu ngồi ở đối diện vẫn đang nhìn anh ta, lắc nhẹ cốc xúc xắc ở trong tay.
Trần Kỳ Chiêu đang làm cái trò gì vậy?
Trần Kỳ Chiêu thấy Tần Hành Phong không trả lời, con mắt nhìn về phía Trình Vinh, lại cho thêm mấy viên xúc xắc vào trong cốc xúc xắc, thản nhiên nói: “Một người chơi thì chán lắm.”
“Được.”
“Hôm nay phải bù cho phần của ngày hôm qua.”
“Mở thêm hai chai.”
Tần Hành Phong vừa mới mở miệng nói: “Tôi…”
Nhan Khải Lân cắt ngang, nói: “Anh cái gì, đến, rót đầy tiếp, chúng ta tiếp tục.”
Có người nói: “Anh Hành Phong không giỏi uống rượu.”
Nhan Khải Lân hơi khó chịu.
Trần Kỳ Chiêu có hơi tiếc, nhìn Tần Hành Phong nói: “Anh Hành Phong không biết uống? Lúc trước tôi thấy anh uống giỏi mà.”
Nhan Khải Lân vừa nghe thấy lời của Trần Kỳ Chiêu, lộ ra khuôn mặt cau có nói: “Không uống rượu thì đến đây làm gì? Ở bên cạnh nhìn à? Thế có được không?”
“Không sao.” Tần Hành Phong nâng mắt kính, áo trắng mặc trên người anh ta rất hợp, luôn có cảm giác năm tháng tĩnh lặng mà lạc lõng.