Các trang web khác nhau được mở trên màn hình lớn của màn hình máy tính trong phòng, có một số trang còn hiển thị các trang web riêng tư, nửa bên trái tệp trên màn hình chi chít những tài liệu. Trần Kỳ Chiêu chọn hai trong số tài liệu đó chỉnh sửa qua, thêm cả phần tài liệu mà Tần Hành Phong gửi đến sau, dồn chung vào gửi cho trợ lý Từ.
Xung quanh yên tĩnh, điện thoại di động đặt trên bàn đã lại sáng lên từ lúc nào.
Thấy cậu không trả lời lại, Tần Hành Phong lại gửi thêm mấy tin nhắn nữa đến.
Trần Kỳ Chiêu để Tần Hành Phong chờ hơn nửa giờ, mới chậm rãi cầm điện thoại lên.
Trong một câu lạc bộ tư nhân của thành phố S, bên trong căn phòng với ánh đèn tối tăm xếp đầy các loại rượu, hiện rõ sự xa hoa lãng phí.
Khi Trần Kỳ Chiêu đi vào liền nhìn thấy cảnh này, cậu thích thú nhướng mày, tất cả mọi người đều vẫy tay gọi cậu vào. Trong phòng vẫn là những người đó, có vài gương mặt đã từng gặp ở quán bar vào buổi tối hôm đó, cũng có vài người không quen biết.
Cậu nhận ra người ngồi ở bên cạnh Tần Hành Phong, buổi tối ở quán bar luôn phụ họa với Tần Hành Phong.
“Tiểu Chiêu đến rồi! Còn cắt tóc nữa.”
Trần Kỳ Chiêu đến, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cậu hấp dẫn, nhất là với đầu của cậu. Vốn dĩ kiểu tóc của Trần Kỳ Chiêu khá ngổ ngáo, cả năm đều không nhìn thấy mắt của cậu, bây giờ cắt tóc rồi, cùng với những đường nét tinh xảo trên mặt cậu, giống như một người đẹp trai nhưng chơi bời.
Trình Vinh ho một tiếng, những người khác giật mình đứng dậy, tiếp tục nói vài câu.
“Cuối cùng cũng đến.”
“Cậu thật sự bị anh cậu hạn chế tự do à?”
“Cậu đấy, bọn tôi gọi điện cho cậu đều bị chặn.”
“Nếu không phải anh Hành Phong liên lạc được với cậu, bọn tôi còn phải đến nhà cậu cứu cậu nữa đó.”
Mỗi người đều nói như rất tốt, nhưng trên thực tế chẳng ai dám đến nhà họ Trần cả.
Trần Kỳ Chiêu không để ý đến bọn họ, vừa ngồi xuống bên cạnh liền truyền đến một ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Cậu hơi quay đầu liền nhìn thấy một chàng trai cắt húi cua, ăn mặc rất thời trang, lỗ tai còn đeo đầy khuyên tai.
Thấy tầm mắt của cậu, chàng trai tóc húi cua lập tức la lên: “Anh Chiêu, sao hôm qua anh không đến, khó khăn lắm em mới tìm được cơ hội về nước!”
“Nhan Khải Lân…?” Trần Kỳ Chiêu suy nghĩ vài giây, cuối cùng tìm thấy một chút ấn tượng từ trong ký ức xa xôi.
Cậu quen Nhan Khải Lân, cẩn thận mà nói thì quan hệ giữa cậu và Nhan Khải Lân cũng khá tốt. Hai người quen nhau từ nhỏ, quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Nhan cũng khá tốt, chơi cùng nhau được một thời gian, sau này nhà họ Nhan phát triển thị trường ở nước ngoài, Nhan Khải Lân cũng đi theo, rất ít xuất hiện ở đây.
Sau này, khi mọi người đều mong có thể cắt đứt quan hệ với cậu, cũng chỉ có Nhan Khải Lân gửi tiền cho cậu, chỉ là sau đó tên này gặp rắc rối bị nhà họ Nhan bắt ra nước ngoài, mới dần không có tin tức.
Lúc này Trình Vinh mở miệng nói: “Ừ, đúng đấy. Hôm qua Lân Tử về, mọi người đều tổ chức chào đón cậu ấy, chỉ có một mình cậu không đến, nếu hôm nay không bù phần của hôm qua thì cũng quá đáng lắm nha.”
Anh ta nói xong liền mở bình rượu, trực tiếp rót đầy cho Trần Kỳ Chiêu.
Tần Hành Phong ngồi ở bên cạnh Trình Vinh nhìn thấy hành động này, cũng không ngăn cản. Từ mấy ngày trước, sau khi đưa tờ dự án cho Trần Kỳ Chiêu, lần nào Trần Kỳ Chiêu cũng tỏ ra rất hứng thú, nhưng việc ký hợp đồng thì cậu lại không hề nhắc đến, tốc độ trả lời tin nhắn cũng lúc nhanh lúc chậm, điều này khiến Tần Hành Phong không thể nắm bắt được thái độ của Trần Kỳ Chiêu.