Tần Hành Phong: “Cậu… Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi ở đây không phải rất bình thường sao?” Trần Kỳ Chiêu mở van nước ở bồn rửa mặt, cậu nói: “Anh Hành Phong, tôi đã xem tài liệu của dự án rồi, vừa hay có một người bạn có liên quan ở lĩnh vực này, tôi hỏi cậu ấy. Tình hình trước mắt của điện tử Nhuệ Chấn khá tốt, nhưng thành phố S cùng với thị trường của các khu vực xung quanh trên cơ bản đều bị phân chia.”
Tần Hành Phong thấy cậu nói đến dự án, vì thế nói ra một vài phân vân: “Cậu đang lo lắng không giành trước được thị trường?”
Trần Kỳ Chiêu nghiêng đầu nhìn anh ta, mỗi từ ở trong lời nói đều mang ý nghĩa sâu xa: “Dự án tốt là tốt thật, nhưng điện tử Nhuệ Chấn của công ty Tân Nhuệ, nhà tôi cũng không kinh doanh chủ chốt cái này. Bạn tôi nói giai đoạn sau không dễ đẩy, cũng khó đưa ra.”
Tần Hành Phong nói: “Việc này cậu không cần lo lắng, điện tử Nhuệ Chấn có thông qua và mối quan hệ của riêng mình, cậu không cần lo lắng vấn đề về thị trường.”
“Nhà họ Thịnh làm dự án này đúng không?” Trần Kỳ Chiêu thờ ơ hỏi: “Bố tôi và nhà họ Thịnh có chút xích mích, có việc này, tôi lo ông ấy sẽ không cho tôi tiền.”
“Vậy chắc chắn không…” Tần Hành Phong nói được một nửa, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Không cái gì?” Trần Kỳ Chiêu vẫn giữ gương mặt khiêm tốn xin chỉ bảo, nhưng giọng điệu lại ít phập phồng.
“... Cậu yên tâm, việc này chắc chắn không có vấn đề gì.” Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu, trong lòng càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì say rượu mà não choáng váng khiến anh ta tạm thời mất đi năng lực phán đoán, anh ta đã bỏ quên mục đích ban đầu đến đây, giác quan thứ sáu nói với anh ta lựa chọn tốt nhất là nên rời khỏi đây, anh ta mở miệng nói: “Tôi về trước, chuyện về hợp đồng hôm nào nói sau.”
“Anh thấy ngày mai như thế nào?” Trần Kỳ Chiêu cười nói: “Gọi bạn của anh ra, tôi gọi luật sư, chúng ta ký hợp đồng?”
Rõ ràng đây là kết quả mà anh ta đã muốn từ lâu, nhưng không hiểu sao anh ta cảm thấy có hơi không thoải mái.
Tần Hành Phong nói: “Được, vậy cụ thể để ngày mai hẹn thời gian gặp nhau.”
Anh ta nói xong liền lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.
Trần Kỳ Chiêu cứ đứng yên đó, nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tần Hành Phong ở trong gương, nụ cười vừa nãy dần biến mất, đáy mắt chỉ còn lại bóng tối không nhìn rõ.
Cậu thong thả ung dung rửa tay, vứt hai viên xúc xắc ở trong ống tay áo vào trong thùng rác.
Lúc này, trong gương một bóng người lao đến.
Nhan Khải Lân đi đến, nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đứng ở trước bồn rửa tay rửa tay, cậu ta nói: “Anh, anh đợi em một lát, đi vệ sinh xong ra liền.”
Trần Kỳ Chiêu không thể hiểu nổi nói: “... Em đi vệ sinh cũng cần người đi cùng.”
Nhan Khải Lân đã đi vào buồng, nói: “Đây không phải là tiện đường à? Hai anh em chúng ta lâu rồi không gặp nhau. Trước khi em về nước còn gửi tin nhắn cho anh, kết quả đợi cả buổi cũng không thấy anh trả lời em, em còn hỏi người khác có phải là anh đổi wechat rồi không.”
“Với cả có phải điện thoại của anh bị anh trai anh cầm không, họ luôn nói với em là em bị anh chặn, em nghĩ không đến mức như vậy.”
Trần Kỳ Chiêu: “...”
Bị chặn thật.
Rất nhanh, Nhan Khải Lân đi ra khỏi buồng, vừa rửa tay vừa nói: “Anh vừa đi Trình Vinh liền gọi người đến đây, còn hỏi em thích lớn tuổi hay nhỏ tuổi. Ngột ngạt bẩn thỉu, em đi ra nghỉ ngơi chút.”
Trần Kỳ Chiêu hơi nhướng mày, nói: “Em không thích?”