Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 1 - Chương 58

“Phù! Muội, tiểu tử này, người nhỏ như vậy, không ngờ rằng lại chạy tốt như thế!”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không tốt hơn. Đứng ở trước mặt Nam Cung Vũ Huyên, cũng thở hồng hộc.

Vốn dĩ, hắn cho rằng, cho dù dùng khinh công không đuổi kịp nha đầu này, thì với thể lực của hắn sẽ bắt được nàng, nhưng mà không ngờ rằng, thể lực của tiểu tử này lại tốt như thế, không thua hắn là bao nhiêu.

“Ha ha ——! Ai nói thân mình nhỏ bé thì không thể chạy tới trước? Huynh xem thân mình con thỏ nhỏ như thế, nhưng mà chạy nhanh hơn con heo nha.”

Trong đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên trong hiện lên ánh sáng gian xảo.

“Ôi! Tiểu nha đầu, muội dám chửi huynh là heo?”

Hiên Viên Nhược Ngôn trừng mắt.

“A a a! Nhược Ngôn ca ca, cái này chính là huynh nói nha! Người ta chưa nói đâu nha!”

Uh đúng vậy, thật ra, nàng thích đem tính cách không giống ngày thường của hắn biểu hiện ra ngoài, để cho hắn nhận thức mặt mới của chính mình.

“Ha ha, đúng vậy. Chính bản thân ta nói. Gặp gỡ nha đầu gian xảo là muội, huynh thành người ngốc.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không giận, nhẹ nhàng cười nói, nhưng trong đôi mắt tím lại hiện ra biểu cảm thích thú.

Gặp được nàng, ngụy trang hàng ngày của hắn dường như bị phá hủy. Ở trước mặt nàng, thì sự lạnh lùng, xa cách lại giống như sương, chỉ cần nàng cười một tiếng, nói một tiếng là có thể thổi tan.

Mà hắn, như ma xui quỷ khiến lại thích thú.

Đây là cái gọi là “Chu Du đánh Hoàng Cái, một cái nguyện đánh một cái nguyện bị đánh”?

Trong lòng Hiên Viên Nhược Ngôn cười nhẹ.

“Hì hì, điều này chứng minh muội thông minh, đáng yêu!”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến đáng đánh đòn.

“Ha ha ——! Đâu có người tự khen chính mình như vậy?”

Hiên Viên Nhược Ngôn thấy dáng vẻ đắc ý của nàng, buồn cười:

“Có câu tục ngữ, gọi là ‘Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi’. Ha ha, nha đầu muội là đang học Vương bà?”

Trong đôi mắt tím hiện rõ ràng tất cả đều là trêu tức.

“Dừng, người ta không phải đang ‘bán dưa’, đây là người ta đang tự tin! Tự tin, biết không?”

Nam Cung Vũ Huyên không vừa lòng nói:

“Cũng có một câu tục ngữ, là ‘nữ nhân tự tin là nữ nhân xinh đẹp nhất’.”

Nói xong, lại càng đắc ý, vẫy vẫy sợi tóc mềm mại.

“Ha ha ha…”

Cuối cùng, Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không nhịn được ôm bụng cười lớn.

Cái thân thể nhỏ bé của nàng, cùng lắm thì được gọi là “nữ oa”, căn bản là không hề dính dáng với nữ nhân!

Hơn nữa, câu tục ngữ trong miệng nàng, thực sự hắn chưa từng nghe thấy.

Hơn nữa dáng vẻ nàng lại giống như kẻ dở hơi, thật sự khó có thể làm cho hắn nhịn cười!

“Hừ! Muội không quan tâm huynh, muội đi tắm rửa.”

Nam Cung Vũ Huyên bĩu môi đi về phía dòng suối nhỏ ở phía trước.

A, nếu không có đoán sai, dòng suối này chính là băng tuyết tan chảy xuống từ núi Tuyết Khê, Tuyết Khê là đầu nguồn.

Mấy ngày qua, bọn họ đều tắm rửa trong suối.



Nước suối mát lạnh, thấm ướt da thịt mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên, rửa sạch hết mồ hôi, cả người đều có cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng, khoan khoái.

“Lỗ à à lỗ à à lỗ à lỗ à đấy… Ta yêu tắm rửa, con rùa đen ngã nhào, yêu yêu, cẩn thận con bọ chó, thiệt nhiều bong bóng, yêu yêu yêu yêu, tàu ngầm đang cầu nguyện, ta yêu tắm rửa da dẻ thật tốt, yêu yêu yêu yêu… Mỹ nhân ngư chạy trốn, đưa lên đưa xuống tắm rửa, cọ trái cọ phải xoa xoa… Lỗ à à lỗ à à lỗ à lỗ à đấy…”

Giai điệu kỳ lạ, tiếng nói non nớt, hát ra khúc hát đáng yêu.

Cách đó không xa, Hiên Viên Nhược Ngôn đang đưa lưng về phía Nam Cung Vũ Huyên, đang bận rộn nướng thỏ hoang. Chợt vừa nghe tiếng ca của nàng, trên trán tràn đầy vạch đen, con thỏ hoang trên tay suýt chút nữa bị rơi xuống. Nhưng mà nghe một lát, lại có cảm giác giai điệu quái lạ khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn.

Môi mỏng cong lên, mắt tím mỉm cười.

Cuộc sống như vậy, thật tốt…

Hay là nói, cuộc sống có nàng, thật tốt.

Mùi thịt nướng, lan tỏa trên thảo nguyên bát ngát, khiến cho thảo nguyên hoang vắng có thêm hương vị con người…

“Hì hì, Nhược Ngôn ca ca, thơm quá!”

Nam Cung Vũ Huyên tắm xong, ngồi vào bên cạnh Hiên Viên Nhược Ngôn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm thịt thỏ nướng vàng óng, nuốt nuốt nước miếng.

Trên trán của Hiên Viên Nhược Ngôn lại hiện lên vạch đen.

Nhược Ngôn ca ca… Thơm quá?

Nàng nhìn chằm chằm thịt thỏ, ánh mắt thèm nhỏ, hơn nữa “Nhược Ngôn ca ca thơm quá” vài từ này… Làm cho hắn cảm thấy…

Hắn chính là con thỏ bị nướng kia!

Nam Cung Vũ Huyên nhận ra được Hiên Viên Nhược Ngôn khác thường, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt điển trai đang đen dần.

Mắt sáng lóng lánh vừa xoay chuyển, lập tức biết vì sao mặt của hắn biến sắc.

Thảm, nói sai rồi!

“Hì hì, Nhược Ngôn ca ca, ý của muội là, con thỏ huynh nướng thơm quá, hì hì…”

Chột dạ cười nói.

Trời biết, lần này nàng thật sự không có cố ý!

Nói sai! Chỉ do nói sai!

“Thật không?”

Mắt tím của Viên Nhược Ngôn khép hờ, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe rồi biến mất.

“Ah, đúng thế.”

Nam Cung Vũ Huyên rụt lui đầu, dịu dàng trả lời.

Trong lòng kêu rên.

Nhân phẩm của nàng thật sự kém như vậy sao?

“Hừ! Muốn huynh tin tưởng muội cũng được, chỉ cần muội đáp ứng huynh một việc, là có thể chứng minh muội không phải cố ý.”

Ánh mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn trở nên sắc bén.

“Được, muội đồng ý!”

Nam Cung Vũ Huyên không hề do dự.

Lần này vốn dĩ không phải cố ý, cho nên muốn chứng minh như thế nào nàng cũng không sợ!

Hiên Viên Nhược Ngôn khép mắt, dấu đi ý cười trong đôi mắt tím:

“Muội phải ăn hết một nửa con thỏ này.”

Nha đầu này, giống như một con mèo, mỗi lần đều chỉ ăn một ít.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe lời này, lập tức rõ ràng, ai oán nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Gian trá giảo hoạt! Huynh cố ý!”

Hừ! Nàng đã nói làm sao lần này hắn cùng nàng lại không ‘lòng hiểu nhau’, hóa ra là vì việc này!

Một nửa?! Muốn nàng no chết?!

Nàng vẫn chỉ ăn một phần tư!

“Ha ha, huynh cố ý.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nhẹ nhàng thừa nhận.

Lúc trước, không cần biết hắn dụ dỗ như thế nào, đánh chết nàng cũng không chịu ăn nhiều một chút, cho nên không thể trách hắn dùng thủ đoạn như vậy để lừa bịp nàng!

Đối với người phi thường, nhất định phải dùng thủ đoạn phi thường!

“Huynh đùa giỡn gian xảo, muội không…”

Nói còn chưa nói xong, liền bị Hiên Viên Nhược Ngôn cắt ngang:

“Lúc trước Huyên Nhi bảo bối đã đồng ý rồi, cho nên không được đổi ý ~!”

Hiếm khi thấy Hiên Viên Nhược Ngôn kéo dài âm cuối, chớp chớp đôi mắt trong suốt như thủy tinh phát ra ánh sáng như ngọc với Nam Cung Vũ Huyên.

Nam Cung Vũ Huyên lườm hắn chằm chằm.

Hắn cười rất đẹp!

Nhưng mà!

Giờ phút này, nàng lại cảm thấy chướng mắt như vậy! Có một loại xúc động muốn cắn chết hắn!

“Dường như chín rồi, có thể ăn được rồi.”

Đối với ánh mắt như muốn cắn người của nàng, Hiên Viên Nhược Ngôn làm như không nhìn thấy, tao nhã chia thịt thỏ thành hai nửa, sau đó đem một nửa xiên vào cây, rồi đưa cho Nam Cung Vũ Huyên:

“Đây, Huyên Nhi bảo bối, thực hiện lời hứa của muội đi!”

Nam Cung Vũ Huyên ai oán nhìn vẻ mặt cảnh xuân rực rỡ của Hiên Viên Nhược Ngôn, cầm thịt thỏ mà hắn đưa cho.

Nhìn khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của hắn, sau đó dùng sức cắn một miếng thịt thỏ.

Rất rõ ràng, nàng là đem thỏ thịt trở thành ai đó để cắn.