Im lặng, im lặng.
Bước chân đi đến trong đêm khuya, ở phía sâu trong rừng tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót đã dừng lại, chỉ có một ngọn lửa trại thỉnh thoảng phát ra tiếng vang “tanh tách”.
Bên cạnh đống lửa trại, Hiên Viên Nhược Ngôn ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào một gốc cây đại thụ.
Trong ngực của hắn, Nam Cung Vũ Huyên ngủ ngon lành.
Vào ban đêm, gió chậm rãi thổi qua, mang theo một chút cảm giác mát mẻ.
Hiên Viên Nhược Ngôn khép cánh tay lại, ôm chặt bé con ở trong lòng hơn. Muốn dùng độ ấm của cơ thể mình để đuổi đi cảm giác mát mẻ vừa rồi, nhưng mà ngoài ý muốn lại bị thân mình nhỏ nhắn lấp đầy cảm giác trống rỗng trong lòng.
Đôi mắt màu tím, mỉm cười nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh, đáng yêu của Nam Cung Vũ Huyên, trong đáy mắt có một tia dịu dàng, ấm áp như nước.
Ngón tay ngọc, thon dài bị ma xui quỷ khiến dịu dàng vuốt ve hai bên má trắng nõn, mềm mại, ý cười trong đôi mắt tím càng sâu đậm hơn.
Trong lúc ngủ mơ dường như Nam Cung Vũ Huyên có thể cảm giác được sự đυ.ng chạm của hắn, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô ý nhích về phía ấm áp ngủ tiếp.
Đến khi hai bên má của nàng đều được che kín, thế này mới dụi dụi, sau đó yên tĩnh lại.
“Ha ha…”
Hiên Viên Nhược Ngôn nhịn không được lên tiếng cười nhẹ, trong đôi mắt tím ý cười càng đậm.
Tiểu tử này, đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đưa đến trong lòng bàn tay của hắn.
Khi khuôn mặt non mềm, nhẵn mịn của nàng cọ xát trong lòng bàn tay của hắn, cực kỳ giống một con mèo đang làm nũng với chủ nhân.
Khóe miệng khẽ cong lên, trái tim vốn dĩ bị đóng băng đã bị nứt ra một cái khe.
Độ ấm của nàng truyền đến bàn tay của hắn giống như đang thức tỉnh, “tận dụng triệt để” không ngừng tràn vào trong trái tim băng giá của hắn từ chính cái khe nứt đó.
Ấm áp, càng tích càng nhiều, rốt cục bao trọn trái tim lạnh như băng của hắn….
“Tiểu nha đầu, muội giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng trái tim lạnh lẽo của huynh, làm cho huynh cảm nhận được sự ấm áp mà trước giờ huynh chưa bao giờ biết đến. Muội biết không? Huynh đã… Nhanh chóng nghiện sự ấm áp này… Huynh không dám tưởng tượng, một khi mất đi muội, không biết huynh sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa…”
Tiếng nói ấm áp đặc trưng của Hiên Viên Nhược Ngôn như ẩn như hiện trong màn đêm yên tĩnh.
Lời nói thẳng thắn như thế, hắn cũng chỉ có thể mở miệng nói ra lúc nàng đang ngủ mà thôi.
Ẩn trong lời nói là nỗi sợ hãi, hoảng hốt như có như không, như đậm như nhạt.
Đậm đến nỗi làm cho không khí bốn phía xung quanh cũng mang theo vẻ u sầu, đồng thời cũng nhạt đến khó có thể tìm thấy dấu vết, nhẹ nhàng giống như gió, lại làm cho người ta khó có thể phát hiện ra…
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Thảo nguyên mênh mông không bờ bến xuất hiện trước mặt hai người, giống như một tấm thảm màu xanh thật lớn.
Nam Cung Vũ Huyên nhìn màu xanh lục trước mắt, tâm tình thật tốt.
“Hì hì, Nhược Ngôn ca ca, làm sao mà muội lại có cảm giác chúng ta đang đi du lịch?”
Đôi mắt trong sáng, mỉm cười nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.
Đã đi mười mấy ngày, tuy rằng gặp một chút nguy hiểm, nhưng mà đều bị bọn họ giải quyết một cách thoải mái.
“Du lịch? Là ý gì?”
Hiên Viên Nhược Ngôn cụp mắt, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên một cách khó hiểu.
“Ặc… chính là ý du sơn ngoạn thủy. Hì hì…”
Nam Cung Vũ Huyên lè lưỡi, làm mặt quỷ đáng yêu.
Có vẻ như nàng lại đem danh từ “hiện đại” đưa đến cổ đại. Đây, là một thói quen không tốt!
“Ha ha…”
Hiên Viên Nhược Ngôn cười khẽ:
“Muội, nha đầu này, suy nghĩ luôn không giống với người khác.”
Núi Tuyết Khê là một trong bốn nơi có địa hình nguy hiểm nhất trong thiên hạ, thế nhưng bị nàng coi như nơi để đi dạo chơi.
Chuyện này nếu như bị người khác nghe được, chỉ sợ rơi cả mắt ngọc ra ngoài.
Nhưng mà, nàng nói cũng đúng.
Vài ngày này, hắn cảm giác được, cũng không có cái gì là nguy hiểm bốn phía, mà trải qua những ngày thoải mái, tự do.
“Đâu có đâu?!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên chu lên, không nghe theo nói:
“Vốn dĩ là thế! Nơi này phong cảnh thoải mái, lại có mỹ nam tuyệt sắc lúc nào cũng bên cạnh làm bạn, còn có món ăn thôn quê quý và lạ để ăn, buổi tối cũng có ôm ấp ấm áp của mỹ nam làm giường mềm, đây không phải đi chơi thì là cái gì a?”
Trong đôi mắt sáng long lanh chứa đầy sự xảo trá cùng trêu tức, bên ngoài Nam Cung Vũ Huyên lại ra vẻ đứng đắn “giảng đạo lý”.
“Hửm.”
Hiên Viên Nhược Ngôn sửng sốt trong chớp mắt, sau đó nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên:
“Ây da! Tiểu nha đầu đang nói xấu huynh?”
Bên ngoài đôi mắt tím là ánh sáng nguy hiểm, nhưng sâu bên trong vẫn là sự cưng chiều tự nhiên.
“A? Oan uổng a!”
Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên rất tủi thân:
“Người ta rõ ràng chính là đang đùa với huynh! Ha ha…”
Vừa dứt lời, thân mình nhỏ nhắn của nàng mạnh mẽ tránh ra giống như một cơn gió, chỉ còn lại tiếng cười trong veo, để lại Hiên Viên Nhược Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại.
Chờ Hiên Viên Nhược Ngôn hoàn hồn, trước người đâu còn bóng dáng của nàng, nàng đã sớm đứng ở trên mặt thảm xanh lục, cười đến run rẩy cả người.
Đôi mắt sáng kia, cũng cong lại giống như trăng lưỡi liềm, nhìn hắn một cách xấu xa, bình tĩnh.
Đầu của Hiên Viên Nhược Ngôn xuất hiện đầy vạch đen.
Tất cả là đùa giỡn…
Thực sự có vẻ là như thế.
Nhưng mà… Nhưng mà! Cũng không cần phải nói rõ ra như thế có được không?!
Như hắn thế mà lại bị một tiểu nữ oa chín tuổi đùa giỡn. Việc này bảo hắn phải đem khuôn mặt già nua giấu đi đâu được?!
“Muội được lắm!”
Hiên Viên Nhược Ngôn dùng khinh công, nhanh như chớp bay về phía Nam Cung Vũ Huyên:
“Xem xem huynh có bắt được muội, đánh cho hai cái mông nhỏ của muội thành hai cánh hoa.”
Rõ ràng là lời nói uy hϊếp, nhưng hương vị yêu chiều vẫn lộ ra rõ ràng.
“Hì hì, huynh đến đây đi!”
Nam Cung Vũ Huyên vừa chạy trốn vừa “thêm mắm thêm muối”:
“Mông của muội vốn dĩ là hai cánh hoa! Chẳng lẽ mông của Nhược Ngôn ca ca chỉ có một? Hôm khác nhất định phải xem kĩ lại! Phải quan sát thật tốt! Ha ha ha…”
Thân mình của Hiên Viên Nhược Ngôn run lên, suýt chút nữa té ngã trên đất.
Trên gương mặt điển trai, trắng nõn như ngọc, bởi vì lời nói khiến người ta ngượng ngùng này của nàng mà ửng đỏ:
“Muội, tiểu nha đầu này! Chờ huynh bắt được muội, muội nhất định phải chết!”
Ai đó cố ý nói lời nói độc ác, nhằm che dấu sự ngượng ngùng. Nhưng là lại làm cho người ta cảm thấy giờ phút này hắn là thẹn quá thành giận.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của Nam Cung Vũ Huyên càng thêm không kiêng nể gì.
“Tiểu nha đầu! Không cho cười!”
“Ha ha ha…”
Hắn quát to ngượng ngùng, lại đổi lấy tiếng cười càng vang vọng.
“Không cho muội cười!”
Hiên Viên Nhược Ngôn giận quá, trên mặt lại càng đỏ hơn.
“Ha ha ha, ai, ha ha, ai bảo huynh đáng yêu như vậy? Ha ha ha…”
Ai đó đang vô tư, không lo, không nghĩ cũng không nhìn thấy lửa giận của người nào đó.
Tiếng cười trong veo truyền đi rất xa trên thảo nguyên trống trải.
Tiếng quát giận dữ trầm thấp cũng vang vọng trên thảo nguyên trống trải.
Hiên Viên Nhược Ngôn bình thương dịu dàng, hiền lành lịch sự, bây giờ lại giương nanh múa vuốt muốn phải bắt bằng được thân hình nhỏ nhắn đang chạy trốn ở phía trước, nhưng mà làm sao cũng không bắt được.
Vì thế, trận truy đuổi này không có kết thúc…
Trên thảo nguyên xanh thăm thẳm, dường như nơi đâu cũng là hình ảnh hai người áo trắng, một lớn, một nhỏ, một người đuổi còn một người chạy.
Dựa theo ngọn gió nơi xa và ánh sáng màu vàng của mặt trời.
Lúm đồng tiền ngọt ngào của Nam Cung Vũ Huyên, tiếng cười thanh thúy cùng với khuôn mặt điển trai hồng rực của Hiên Viên Nhược Ngôn, thẹn quá thành giận khẽ quát, đan vào nhau giống như—— vĩnh hằng.
…
“Vù vù ——! Mệt mỏi, mệt mỏi, muội không chạy được nữa rồi, phù, Nhược Ngôn ca ca, chúng ta dừng một lát có được không? Muội quá mệt mỏi…”
Không biết chạy bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên dừng lại, thở hổn hển, nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn tủi thân.