Dưới ánh mắt “hung ác”, Hiên Viên Nhược Ngôn vẫn bình tĩnh, bắt đầu ăn, đôi mắt tím vẫn đón nhận ánh mắt của nàng, sau đó cười nhẹ nhàng.
Ha ha, không biết vì sao nàng càng nhìn hắn chăm chú thì hắn lại càng cảm thấy vui vẻ?
…
“Phù——!”
Cuối cùng cũng ăn xong.
Nam Cung Vũ Huyên mạnh mẽ thở ra một hơi.
“No chết muội.”
Uể oải than thở một câu, sau đó nhắm mắt, chậm rãi ngả người về phía sau.
Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, tiêu hóa một chút thức ăn, rồi lại dậy.
Nhưng mà lưng còn chưa có ngả xuống, lại bị một đôi tay nâng lên.
Trợn mắt.
Gương mặt soái ca gần sát.
Da thịt trắng nõn dường như có ánh sáng chuyển động, trong đôi mắt tím lóe ra ánh sáng lấp lánh, đôi lông mày rậm ẩn sau tóc mai, đôi môi mỏng hồng nhạt, ướŧ áŧ, khiến cho người ta muốn cắn một miếng!
Cả người của hắn giống như một loại ngọc đẹp nhất, mượt mà, ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được muốn tới gần.
“Nha, Nhược Ngôn ca ca.”
Nam Cung Vũ Huyên vô ý gọi nhẹ.
“Nha đầu làm sao vậy?”
Hiên Viên Nhược Ngôn thấy dáng vẻ mất hồn của nàng, mi đẹp nhíu lại.
Chẳng lẽ là no quá?
“Ặc… Khụ khụ, không có gì không có gì!”
Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần, lập tức chuyển ánh mắt ra chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Trong lòng khinh bỉ chính mình, hơn nữa kiếp trước nàng cũng gần ba mươi tuổi rồi, thế nhưng lại có thể mất hồn nhìn một “nhóc con” mười mấy tuổi, không nên như thế, thật sự không nên!
Nghĩ đi nghĩ lại.
“Người nào cũng có lòng thích cái đẹp! Cho nên không thể trách ta, muốn trách thì trách dáng vẻ của hắn thật đẹp!”
“Ha ha ha ha…”
Nam Cung Vũ Huyên vốn đang không ngừng lấy cớ cho hành vi “háo sắc” của mình, tiếng cười dễ nghe, ấm áp lại truyền đến.
Liếc mắt nhìn qua.
Hiên Viên Nhược Ngôn đang nhìn nàng trêu tức.
Nam Cung Vũ Huyên chớp chớp mắt to, không hiểu nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:
“Huynh cười cái gì?”
“Ha ha, huynh không cười. Ha ha, chỉ là muốn nói với Huyên Nhi bảo bối, ăn no không thể nằm xuống, chúng ta vừa đi bộ vừa nhanh chóng đi tiếp.”
Nói xong, liền nâng thân mình nhỏ nhắn của nàng lên.
Chờ thân mình của nàng ổn định, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay, chậm rãi đi về trước.
Ha ha, hắn có nên nói với nàng, vừa rồi nàng vô ý đã nói ra những gì nàng nghĩ trong lòng hay sao?
Đáp án là: đương nhiên la không rồi!
Nếu như nói ra, về sau nàng sẽ chú ý cẩn thận hơn.
Dáng vẻ mơ mơ màng màng của nàng, đúng là trái ngược hoàn toàn với hình tượng thông minh, gian xảo ngày thường của nàng!
Hắn rất thích nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế! Rất đáng yêu, thật là rất đáng yêu, đáng yêu đến trong tim của hắn…
= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =
Đêm, giống như một tấm màn đen thật lớn, bao phủ khắp đất trời.
Gió lớn, giống như dã thú đang phát điên, gào thét điên cuồng.
“Ầm, đùng ——!”
Tia chớp cắt ngang màn đêm, cùng với tiếng sấm đinh tai nhức óc, ầm ầm nổ tung không khí yên tĩnh của ban đêm.
Hiên Viên Nhược Ngôn nắm thật chặt tay của Nam Cung Vũ Huyên:
“Nha đầu đừng sợ.”
Nam Cung Vũ Huyên ngước mắt, nhờ ánh sáng của tia chớp nàng nhìn về phía sâu âm u trong đôi mắt tím của hắn:
“Ha ha, Nhược Ngôn ca ca đừng lo lắng, muội sẽ không sợ sét đánh.”
“Rầm rập ——!”
Nam Cung Vũ Huyên vừa nói xong, tiếng sấm to hơn lại vang lên.
Đất dưới chân, dường như đều bị tiếng sấm làm cho rung động.
“Sợ là sắp rơi mưa to.”
Trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn đều là lo lắng.
Bây giờ, nơi này chính là thảo nguyên mênh mông không bờ bến, hiếm hoi lắm mới có mấy bụi cây thưa thớt, không có chỗ nào có thể làm chỗ trú mưa cho bọn họ.
Thật ra đối với hắn thì không sao, nhưng mà đối với tiểu nha đầu…
“…”
Nam Cung Vũ Huyên không nói.
Đôi mắt trong suốt hiện lên sự lo lắng, sợ hãi.
Mưa to, cũng không đáng sợ.
Đáng sợ là sấm sét.
Sấm sét trên thảo nguyên, đánh thẳng vào mặt đất, nếu như đánh xuống nơi cách xa chỗ của bọn họ thì năng lượng của sét sẽ bị mặt đất phân tán, bọn họ sẽ không việc gì, nhưng mà nếu đánh ở nơi gần bọn họ, như vậy thì…
Huống hồ, trên thảo nguyên trống trải, độ cao là yếu tố duy nhất quyết định việc có bị sét đánh hay không, khả năng bọn họ là “nơi” dễ bị sét đánh nhất!
Có cách nào có thể tránh thoát thiên tai như vậy…
Đang lúc Nam Cung Vũ Huyên nín thở tự hỏi tìm cách để né tránh, một tia sáng màu vàng đường kính khoảng một mét từ trên trời đánh xuống.
“Cẩn thận!”
Hiên Viên Nhược Ngôn gào to một tiếng, nhanh như chớp ôm lấy thân mình của Nam Cung Vũ Huyên, lao nhanh giống như tên rời khỏi cung, văng ra xa.
Khi mũi chân của Nam Cung Vũ Huyên còn chưa chạm đất, bỗng nhiên quay đầu lại.
Thế mà quả cầu ánh sáng ấy lại thay đổi nơi đánh xuống, chuyển hướng về nơi mà bọn họ sắp đặt chân để đánh xuống, quả cầu ánh sáng ấy đi đến đâu thì cỏ xanh cũng biến thành tro tàn mặc dù còn chưa kịp bốc cháy.
Tất nhiên là Hiên Viên Nhược Ngôn cũng nhìn thấy.
Dựa theo tốc độ của qủa cầu ánh sáng, rất có thể bọn họ vừa đặt chân xuống thì ngay lập tức tia sét sẽ đánh trúng bọn họ.
Dồn hết nội lực, Hiên Viên Nhược Ngôn ôm Nam Cung Vũ Huyên xoay tròn trên không trung, nhanh như tia chớp quay lại nơi vừa nãy.
Nhưng mà quả cầu sáng giống như có mắt, theo sát sau bọn họ.
“Tia sét hình cầu!”
Trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ, kêu nhỏ một tiếng.
Đôi mắt sáng khép nhẹ, đem nội lực mạnh mẽ tập trung ở tay, sau đó đột nhiên đánh về phía bên trái.
Một chưởng này, nhìn có vẻ như đánh vào trong không khí, không có tác dụng gì.
Nhưng mà nội lực mạnh mẽ lại làm cho không khí dao động, tạo ra một dòng khí mạnh mẽ, đi theo phương hướng mà chưởng của nàng đánh tới.
Quả cầu ánh sáng đang cách xa bọn họ nửa bước, đột nhiên thay đổi phương hướng, theo dòng khí vừa rồi lao tới mạnh mẽ.
Cuối cùng, quả cầu ánh sáng sau khi chạy hơn trăm mét, tiêu tan ở trong không khí.
“Hô ——!”
Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết từ lúc nào mà mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng nàng.
“Nha đầu, không có việc gì chứ?”
Hiên Viên Nhược Ngôn đặt Nam Cung Vũ Huyên trên mặt đất, ngồi xuống nhìn nàng.
Tuy rằng biết rõ đang là ban đêm, căn bản là không xem được biểu cảm trên mặt của nàng, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy yên tâm hơn khi xem.
“Nhược Ngôn ca ca không cần lo lắng, muội không sao.”
Nguy hiểm qua đi, sự quan tâm của hắn làm cho trái tim của nàng cảm thấy ấm áp hơn.
“Đúng rồi, thật may muội dùng nội lực làm cho quả cầu ánh sáng lao tới bên cạnh, bằng không…”
Hiên Viên Nhược Ngôn ôm Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng.
“Cái đó, là một dạng sét, tên là tia sét hình cầu, cũng gọi là sấm hình cầu. Căn cứ vào phương hướng của dòng khí trong không khí để quyết định đường đi của nó.”
Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt, hít thật sâu hơi thở trên thân của hắn, để ổn định lại nhịp đập của con tim mà đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh.
Thật là may mắn khi nàng đến đây, thật là may mắn khi nàng đến đây. Nếu như nàng không đến, hắn sẽ không biết cách thoát khỏi sấm hình cầu, vậy…
Đột nhiên Nam Cung Vũ Huyên nghĩ đến mà sợ.
Đưa tay ôm lấy cổ của Hiên Viên Nhược Ngôn, ôm chặt chẽ.
“Ầm vang ——!”
Sau khi nguy hiểm qua đi ông trời cũng không dừng lại, lại có tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Lần này, sét đánh đến trên một bụi cây, chớp mắt, cây bốc cháy.
“Ầm vang ——!”
Lại là một tiếng sấm vang trời.
Lại đánh tới trên một bụi cây khác, ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên khẽ co lại.
Không tốt!
Bọn họ ở trên thảo nguyên, giống như là bụi cây, cao hơn mực nước biển, cực kỳ dễ bị sét đánh.
Cho dù không bị sét đánh, nếu như gặp được đám cháy lớn do sét gây, vậy…
“Nhược Ngôn ca ca, huynh đồng ý tin tưởng muội không?”
Tiếng nói non nớt, trong tiếng sấm ầm ầm, nhẹ như lông chim, có chút bất lực lại có chút mơ màng.