“Cậu đừng nói nữa, ngày mai tớ sẽ đến đón cậu.”
“Ni Na.”
Hạ Chi Nam nhìn người phụ nữ thổi lửa nấu cơm bên kia bờ sông, mấy đứa nhỏ vui đùa quanh chân cha mình, bọn họ vừa nói vừa cười.
“Tớ thích nơi này, cũng thích sau đóa hoa trên eo kia, xăm đẹp lắm.”
Giữa bọn họ cách nhau cả ngàn dặm, hiện tại Uông Ni Na không đoán được trạng thái tinh thần của cô cho nên không dám mở miệng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ đành cẩn thận dỗ dành: “Nơi cậu đang ở lạ nước lạ cái, lỡ xảy ra chuyện gì, tớ không thể chạy tới bên cậu đầu tiên.”
“Gần đây bệnh tình của tớ rất ổn.”
“Lần trước cậu cũng nói vậy, kết quả...”
Tiếng nói đến đây đột nhiên im bặt, bầu không khí yên lặng trong chốc lát.
“Ý của tớ là, cậu muốn đi giải sầu tớ rất tán thành, nhưng ở lại lâu dài thì không thể, quá nguy hiểm.”
Hạ Chi Nam biết rõ bạn thân đang lo lắng cho mình, chuyện xảy ra lần trước khiến trong lòng cô ấy còn hoảng sợ, chỉ hận không thể ở bên cô 24 giờ, sợ cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cậu tin tớ đi, tớ có thể tự chăm sóc bản thân.”
Sợ cô lo lắng, Hạ Chi Nam cố cố kể ra những nỗ lực của mình, “Những gì bác sĩ Hoàng nói tớ đều nhỡ kỹ, thuốc tớ cũng uống đúng hạn, trấn nhỏ này rất có linh khí, không khí vô cùng trong lành, nói không chừng thật sự có ích cho tớ điều dưỡng cơ thể.”
Ni Na biết tính tình bạn thân cố chấp, chuyện đã quyết định, mất sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được.
“Vậy mỗi ngày cậu phải gọi điện thoại cho tớ, nếu để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tớ nhất định sẽ trói cậu về xử lý.”
“Đã biết.”
Hạ Chi Nam cười đáp ứng, nhìn thời gian lại nói, “Cậu bận việc của mình đi, tác giả nổi tiếng.”
Ni Na sợ nhất chính là chiêu này của cô, không nhịn được trợn trắng mắt, “Cầu xin cậu đừng có đề cao tớ quá, tớ nhiều nhất chỉ được coi là cái máy đánh chữ vô tình thôi.”
Hạ Chi Nam bật cười trêu ghẹo, “Ni Na đại đại, tớ còn đang chờ sách mới của cậu đó, nếu cậu không ra chương đúng hạn, tớ sẽ dùng điện thoại bạo kích cậu.”
“Sách mới?” Cung phản xạ của Ni Na có hơi dài, “Ý cậu là chỉ cuốn nào?”
“《 Tổng giám đốc bá đạo trồng trọt ngoài ruộng nhà tôi 》.”
Có trong nháy mắt bầu không khí gần như chết lặng, đôi bên đều không nói gì khiến bầu không khí trôi qua trong yên lặng xấu hổ.
“Tớ đã nói từ lâu rồi, cái tên sách như thế này đừng có đọc ra miệng, dễ đau dạ dày.”
“Thô thì thô, nhưng bán rất chạy đó.”
Khóe miệng Ni Na run rẩy, “Tớ vô cùng hoài nghi cậu đang mắng tớ.”
“Không dám, không dám, tôi chính là fan não tàn của ngài.”
“...”
Người phụ nữ đầu bù tóc rối ngửa đầu uống liền mấy ngụm nước đá thức đêm viết gần hai vạn chữ, lúc đã buồn ngủ đến độ có thể gục xuống bất cứ lúc nào, thuận miệng hỏi, “Mấy ngày nay cậu... có gặp được chuyện gì thú vị không?”
“Không có.”
Hạ Chi Nam trả lời chắc như đinh đóng cột, mà khi trong đầu lướt nhanh qua bóng dáng của người đàn ông cao lớn vạm vỡ nào đó, mi mắt cô buông xuống, dịu dàng bồi thêm một câu, “Thật ra tối hôm qua vị xăm hình cho tớ rất có hương vị đàn ông, có điều thoạt nhìn hung thần ác sát, không giống người tốt.”
Ni Na bị hình dung kỳ quặc của cô khơi gợi hứng thú, cười ái muội nói: “Không lưu wechat sao?”
“Không.”
Nói đến việc này, cô vẫn còn chút xao động.
Ngày hôm qua đọc sách, trong lúc vô tình cô nhìn thấy giới thiệu về bỉ ngạn hoa, cô yêu ngôn ngữ của loài hoa này, cũng bị sự diễm lệ của nó mê hoặc tâm trí.
—— Bỉ ngạn hoa, nở rộ trên đường xuống hoàng tuyền.
—— Mai táng tử vong, nghênh đón cuộc đời mới.
..............