Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều

Chương 8: Ngàn dặm xa xôi

Đồng Diêu nằm ở biên giới Giang Nam, hơi thở thương mại không nồng, hoàn chỉnh bảo lưu được một cổ trấn Giang Nam thuần phác.

Trên trấn không có khách sạn xa hoa, chỉ có nhà dân sửa chữa thành nhà nghỉ.

Hạ Chi Nam ở nhà nghỉ ven sông, căn bên trái tầng hai.

Nhà nghỉ có tường rêu ngói trắng, trang hoàng mang đậm nét cổ xưa, nhưng cô không để ý chỗ ở đơn sơ, tới nơi đây, có thể có một chỗ vừa lòng yên thân cũng coi như may mắn rồi.

Ngày mới vừa lên, mưa rơi một đêm cuối cùng cũng dừng.

Trên chiếc giường nhỏ dựa tường, chăn đệm không một nếp gấp.

Di động nằm lẳng lặng trên gối đầu, phát ra bản nhạc chủ nhân yêu thích nhất《 Bước chậm trên đường đời 》.

Tuy nói Hạ Chi Nam đã nghe qua vô số lần, nhưng mỗi lần nghe lại có cảm xúc khác nhau.

Miệng cô ngâm nga khe khẽ, thân mình ghé về phía cửa sổ.

Gió nhẹ thoảng qua mặt, mang theo hơi thở ướt lạnh.

Trấn nhỏ vào sáng sớm yên lặng nhưng vô cùng thích ý, trên mái ngói loang lổ rêu xanh hãy còn đọng nước, hội tụ thành từng hạt lớn nện xuống phiến đá, “Tí tách, tí tách”, âm thanh rất dễ nghe.

Đúng lúc hôm nay là cuối tuần, đám trẻ con trong xóm chạy nhảy nô đùa, tiếng con gái gọi nhau í ới kết bạn ra bờ sông rửa rau, trên cây cầu đá nối liền hai bờ, cụ già quần áo mộc mạc cong lưng gánh hàng, miệng hét mấy lời bản địa cô không hiểu.

Dòng sông nhỏ uốn lượn không nhìn thấy thấy cuối, mặt sông rất hẹp, nước trong như gương, người lái thuyền với nước da ngăm đen chở du khách ngắm cảnh đẹp trên sông, thi thoảng lại chỉ trỏ giải đáp thắc mắc cho khách du lịch.

Hạ Chi Nam nhấp một ngụm cà phê đen, chất lỏng đăng đắng lướt qua đầu lưỡi, nhanh chóng bị cảm giác chua ngọt của quả mâm xôi thay thế.

Cô mắc bệnh kén ăn rất nghiêm trọng, theo lời Nina nói thì là bệnh tiểu thư, nhưng cô tự đánh giá mình không hề có dáng vẻ kiêu ngạo kệch cỡm của bọn họ, cô chỉ chú ý ở phương diện ẩm thực hơn người bình thường chút thôi.

Phòng nghỉ này không lớn, miễn cưỡng để được vài món đồ gia dụng, cùng một va lý hành lí cực lớn của cô.

Cô tới nơi này bao nhiêu ngày thì mất ngủ bấy nhiêu ngày.

Nói đúng ra, cô đã quên mình bao lâu không được một giấc ngủ yên bình rồi, mỗi ngày hầu như đều nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người đến hừng đông.

Trên giường chuông điện thoại vang lên hết rần này đến lần khác.

Cô không chút hoang mang uống một viên thuốc, vô tình bắt gặp bên bờ sông có mấy đứa bé đang đùa giỡn, trong đó có một cậu nhóc mập mạp sức lớn vô cùng, một tay ném bay hai đứa bé khác.

Cô nhếch môi cười, nghe thấy tiếng người nhốn nháo bèn đứng dậy đi đến mép giường, thích thú nhìn ngắm tràng diện chiến đấu kịch liệt kia.

Cũng không biết chuông điện thoại đã reo đến lần thứ bao nhiêu, cô thở hắt một hơi, xem thử, cũng may không phải mẹ.

Tiếng nói bén nhọn ở đầu bên kia đâm vào màng nhĩ đau nhói, “Cái ảnh cậu up tối qua là gì đấy?”

“Hình xăm.” Giọng Hạ Chi Nam mang theo ý cười, “Hoa bỉ ngạn.”

Đầu bên kia điện thoại yên lặng hai giây, “Cậu xăm?”

“Ừ.”

Người phụ nữ cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, mấy đứa bé bên sông đã chạy đi đâu mất, trong lòng cô có chút hụt hẫng.

“Sao vậy, khó coi à?”

“Hạ Chi Nam, cậu điên rồi.” Người bên kia điện thoại có vẻ rất tức giận.

Cô chỉ cười nhạt, thản nhiên đáp, “Tớ từ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, cẳng phải vì muốn thả bay mình sao?”

............