Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều

Chương 10: Duyên phận

Hạ Chi Nam muốn thay đổi chính mình, muốn sống khác hoàn toàn quá khứ cho nên mới đột phá bản thân thử xăm hình, kết quả sự cố chấp trong xương tủy quấy phá, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm theo lời người nọ nói.

Sau khi về nhà khách, cô kiểm tra mới biết, giá bình thường để xăm hình này chỉ có hơn nghìn, tức tính thêm tiền cũng không đến mức thái quá như vậy.

Xem ra, người đàn ông kia là điển hình của chủ quán đen, chuyên xơi tái khách đến từ nơi khác.

“Mặt anh ta đen, tâm địa anh ta cũng đen nốt, hố tớ cả vài nghìn tệ.”

“Fuck, khiến anh ta cút đi.”

Ni Na là người ủng hộ nữ quyền tuyệt đối, cô ấy viết chuyên tiểu thuyết nữ chủ, đàn ông đối với cô ấy mà nói, bất kể là trong hiện thực hay thế giới giả tưởng đều là sinh vật tiêu khiển gϊếŧ thời gian.

Hạ Chi Nam chậm rãi bước về phía tủ quần áo, chọn một bộ sườn xám hôm nay muốn mặc.

“Bên ngoài không khí tốt, tớ ra ngoài đi dạo một lát.”

Ni Na mở miệng trêu ghẹo, “Mỹ nhân sườn xám quyến rũ ra phố, cánh đàn ông lại được một phen hưng phấn mở cờ trong bụng rồi.”

Hạ Chi Nam bị cô bạn thân chọc cười, hai má nóng ran, thẹn thùng mắng.

“Cúp đây, người phụ nữ hư hỏng.”

Trong trấn nhỏ, trên đường phố lắt léo nhìn không thấy ngõ ngách cuối đường, những căn nhà ngói xám tường trắng đan xen, những tòa kiến trúc hai tầng với tường viện không cao, trên vách tường loang lổ rêu xanh.

Sáng sớm ánh mặt trời không chói mắt trái lại còn rất tươi mới ấm áp.

Hạ Chi Nam tùy ý vấn mái tóc dài, dùng trâm ngọc cố định, thay một bộ sườn xám thuần trắng, viền tay áo và làn váy được thêu hoa văn tinh xảo, dáng người xinh đẹp, toàn thân như một một đóa cúc non thanh nhã điềm đạm.

Cô đi dọc theo con đường lát đá mọc đầy rêu xanh rất lâu, trên đường không nhiều người lắm, cư dân của trấn nhỏ ngồi quây quần trong tiểu viện nói chuyện phiếm.

Đi đến cuối đường, Hạ Chi Nam lập tức rẽ trái, vừa ngẩng đầu thì đυ.ng phải người đối diện.

Cánh tay bà cụ vác giỏ tre, toàn bộ rau dưa củ quả trong giỏ đều rơi xuống, lăn lộn trên mặt đất ẩm ướt rồi tản ra khắp nơi.

“Ai da, xin lỗi.”

Người phụ nữ tầm ngoài 50, vóc dáng không cao, hơi béo, mặt tròn, trên trán có nốt ruồi đen, chiếc áo trên người có màu sắc và hoa văn rất hiện khí chất.

Hạ Chi Nam cười xin lỗi, “Là tôi nên nói lời xin lỗi mới đúng.”

Cô cúi người nhặt quả cà chua bị đánh rơi, còn cẩn thận rút khăn giấy từ trong túi nhỏ ra lau khô, lúc này mới thả lại giỏ tre, phải khi tất cả đồ vật đều được bày biện chỉnh tề, trong lòng cô mới thấy thoải mái.

“Cô gái, cô nếm thử cái này đi, giống nhà nông chính tay nuôi trồng, thơm ngon giòn tươi.”

Hạ Chi Nam ngơ ngẩn, còn chưa hồi thần, bà cụ đã đi mất, cô cúi đầu nhìn, lòng bàn tay bị người ta ngang ngược nhét quả dưa chuột xanh biếc.

Hạ Chi Nam nhếch môi cười.

Sườn xám phối với dưa chuột, cảm giác vô cùng bất ổn, song trong lòng cô lại thấy rất ấm áp.

Nơi này thật tuyệt.

Vốn tưởng hai người chỉ có duyên gặp mặt một lần, không nghĩ tới chạng vạng cùng ngày, cô đang tản bộ bên bờ sông nhỏ lại gặp được bà cụ rất có khí chất và thần thái buổi sáng.

Ven sông, mấy người nông dân kéo xe đẩy tay hét to bán táo, cư dân đi ngang qua cùng đám trẻ con xem náo nhiệt sôi nổi vây đến, Hạ Chi Nam lơ đãng nhìn thoáng qua đúng lúc thấy được chiếc áo dài có hoa văn và màu sắc đáng chú ý kia, cô cảm thấy quen thuộc, bèn dừng bước quan sát.

.............