Thập Niên 70: Quân Hôn Sủng Thê

Chương 28: Quá Nghèo

Cùng ngày đó Triệu Mạn liền tới đại đội xin nghỉ để đi lên huyện mua vé xe lửa.

Vì đã lâu không được nghỉ ngơi, hôm sau Triệu Mạn ngủ tới lúc tự tỉnh lại, buổi sáng lên đại đội ngay thời điểm nhóm thanh niên trí thức bắt đầu làm việc, cô thấy đầu giường có một chén cháo trắng, nghĩ đến chắc do Ngụy Mẫn đã giúp mình lấy về, cô liền vào cửa hàng bên trong không gian mua lấy hai quả trứng gà, đi vào trong phòng bếp nấu chín ăn cùng với cháo trắng, cuối cùng cũng cảm thấy bụng dạ thoải mái hơn, nhưng nghĩ đến việc muốn lên huyện phải đi bộ hơn một giờ, cô lại muốn tự kỉ.

Cái thời đại nông thôn này, tìm một chiếc xe đạp mỏi mắt cũng không thấy, ra cửa đều phải đi bộ, cũng khó trách hiện nay dân quê đều hướng hết tới thành thị.

Mỗi năm, giai cấp công nhân đều sẽ được phát một ít phiếu công nghiệp, may mắn có đơn vị có phúc lợi còn có thể được phát phiếu xe đạp, tuy nhiên việc này phải dựa vào may mắn.

Ở thời đại này, ở xưởng dệt hay lò sát sinh gì đó mới có vải vụn hay thịt mỡ thừa, những thứ này chỉ có ở xưởng dệt người ta mới có thể làm ra, cho nên trong mắt mọi người, kỳ thật Triệu Mạn được sinh ra trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, may mắn.

Nhưng, đường đường là một lão phó tổng xưởng dệt, thế nhưng lại để chính con gái ruột một mình tới nông thôn cắm đội tri thức, bao nhiêu năm qua cũng không có liên lạc gì.

Con người là phải có tham vọng, cô nhất định phải đi về.

Đi hơn một giờ mới vừa tới ga tàu hỏa huyện thành, dựa theo ký ức của nguyên chủ, Triệu Mạn dễ dàng tìm ngay được địa chỉ bán vé, mua xong vé xe lửa, cô còn dư lại tới hơn ba mươi đồng tiền.

Cô vừa định tìm một chỗ yên tĩnh, vào hệ thống cửa hàng nhìn xem siêu thị trên huyện thành có mặt hàng gì mới không, chưa kịp làm gì đã bị một đôi bàn tay to khoẻ kéo vào trong một hẻm nhỏ.

Người kéo cô có một khuôn mặt thanh tú, dáng dài và vuông, bộ dạng cũng gọn gàng sạch sẽ, thoạt nhìn trắng nõn, khuôn mặt này chẳng trách khiến cho bao nhiêu thiếu nữ trong thôn ngày đêm nhung nhớ, chết mê chết mệt. Đây chính là đóa đào hoa nát trong sách của nguyên chủ - Phương Đại Giang.

Theo hướng đi của cốt truyện, chính là nguyên chủ cùng Phương Đại Giang có một chút liên quan. Nguyên chủ trước khi bị bắt gả chủ nhiệm Chu đã từng đi tìm Phương Đại Giang cầu tình, nhưng lúc ấy tên này liền biểu hiện là mình lực bất tòng tâm, lý do chính là mẹ anh ta vẫn muốn anh ta đi lên huyện thành để tìm một cô gái lấy làm vợ, mặc dù anh ta còn không có nổi một công việc chính thức.

Đương nhiên về điểm này thì cô cũng hoàn toàn có thể hiểu được, rốt cuộc sự thật là thế giới này quá nghèo khổ bần cùng, Phương Đại Giang có thể vào thành liền tuyệt đối không nghĩ đến việc quay về quê cũ, muốn anh ta lại làm thanh niên trí thức, giấc mơ vào thành tiến hành được một nửa lại muốn lộn trở lại là điều hoàn toàn không thể.

Một khi đã như vậy, ngay từ đầu cô không nên đem hy vọng đặt ở trên người loại đàn ông như Phương Đại Giang.

Giọng điệu Phương Đại Giang mang theo vài phần vội vàng: “Em muốn đi Đường Thành? Anh nghe người ta nói em muốn qua bên kia gả cho Hàn Cảnh Du, em hiểu biết anh ta là người nào không, lỡ như tới nơi đó anh không chịu nghe lời sắp xếp ở trong nhà thì em phải làm sao bây giờ, đồng chí Triệu Mạn, tuổi em không lớn, chuyện hôn nhân không cần gấp gáp như vậy đâu.”

Cũng không biết có phải do điều kiện Hàn Cảnh Du đích thực là quá tốt mà trong lòng Phương Đại Giang sinh ra cảm giác không cam lòng, dẫn đến oán hận với Triệu Mạn còn sâu sắc hơn những gì miêu tả trong sách.

Triệu Mạn ngẩng đầu, đôi mắt đeo trắng rõ ràng nhìn thẳng vào Phương Đại Giang, nghiêm trang nói nhảm: “Anh quan tâm tôi làm cái gì, tôi cùng anh lại chẳng có quan hệ gì, dù anh muốn làm anh chồng của tôi thì cũng không cần thiết quản chuyện của tôi đâu!”