Thập Niên 70: Quân Hôn Sủng Thê

Chương 29: Lên Đường Bình An

Phương Đại Giang:......

Anh ta vội vàng nói với Triệu Mạn: “Ai bảo em là anh muốn làm anh rể của em?”

Triệu Mạn làm bộ mặt kiểu "anh đừng gạt tôi, việc đến nước này còn phải hỏi tôi sao" nói: “Đương nhiên là chị Ái Hoa nói, bằng không tôi vì cái gì muốn đi khỏi chỗ này, chẳng lẽ anh không phải vì ghen ghét chị Ái Hoa cùng Hàn Cảnh Du có hôn ước, cố ý lấy lòng tôi rồi muốn cho tôi gả cho Hàn Cảnh Du sao, hiện tại các anh có thể bên nhau như ý nguyện rồi, chúc mừng nhé.”

Vẫy vẫy tay.

Phương Đại Giang nửa ngày không phục hồi tinh thần, cái gì kêu hắn thích gì Ái Hoa, hắn khi nào thích gì Ái Hoa, Triệu Mạn rốt cuộc nói cái gì.

Tính lại, dù sao đi là phải đi rồi, không bằng làm cho bọn họ tương thân tương ái, Ái Hoa không phải vì Phương Đại Giang nên mới từ bỏ Hàn Cảnh Du hay sao?

------

Triệu Mạn ở trong cửa hàng không gian mua mấy gói mì ăn liền, mấy cây giăm bông, hai gói kẹo đại bạch thỏ, mấy gói đường đỏ, mấy chục quả trứng gà. Cô còn cẩn thận đem vỏ bao bì mì ăn liền đem hủy thi diệt tích, đặt từng mặt bánh bột ngô ngăn gắn vào trong túi, vỏ bao bì đường đỏ đổi thành giấy bọc. Câu cá là phải dùng đủ mồi câu, thật vất vả trở về một chuyến, cũng phải thể hiện một chút trước mặt tra ba. Trứng gà để lại một ít cho đội thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức không nuôi gà nên rất ít khi ăn được trứng gà. Còn lại, cô đem mười quả trứng gà, một gói đường đỏ là cho Vương Quế Hoa, nhìn lại phải công nhận mẹ ruột lão đại đối xử với nàng rất tốt, khẳng định sau này bà càng yêu thích cô hơn.

Có mấy thứ này, việc chuẩn bị đi Đường Thành cuối cùng cũng xong xuôi.

Ngoài ra, cô dùng 50 xu tiền đi huyện thành chụp ảnh một bức ảnh chân dung - đây là yêu cầu mong muốn của người Hàn gia.

Rất nhanh, đã đến thời gian Triệu Mạn phải đi.

Ngụy Mẫn tất nhiên là không cần phải nói, ban đầu cũng biết Triệu Mạn phải đi, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, lau trộm nước mắt vài lần. Tuy nói ngoài mặt là lo lắng cho Triệu Mạn nhưng thật trong lòng thương cô nhiều hơn. Ngụy Mẫn năm nay cũng hai mươi tuổi, lại không có nhiều bạn bè, duy chỉ có một thanh niên trí thức tốt với cô ta thì lại sắp rời đi. Triệu Mạn đi rồi, cô thậm chí không có lấy một người để nói chuyện, tâm sự.

Nhưng từ tận sâu đáy lòng, cô thật hâm mộ Triệu Mạn có thể rời đi khỏi nơi này.

“Đi thôi đi thôi, đối với em mà nói thì đó là chuyện tốt, về sau chúng ta nói không chừng còn sẽ gặp lại nhau đấy”

“Em đi rồi về sau chị nhớ đọc sách nhiều hơn, em thấy xã sắp mở lớp học trở lại rồi, nói không chừng trong thôn cũng muốn khôi phục việc học, nếu một lần nữa xây trường học, khẳng định sẽ tuyển dụng giáo viên, nếu chị không muốn cả đời đào đất làm ruộng thì nhất định phải đọc sách”.

Hiện tại lý do đó được coi là tốt nhất cho việc đọc sách, Ngụy Mẫn nghe lời nói của em gái Triệu Mạn kém mình 4 tuổi, dở khóc dở cười nói: “Chị biết rồi, chính em cũng phải cẩn thận, lên đường bình an.”

Trương Hồng Kỳ bình phục một chút tâm tình, thân thiện vươn bàn tay cùng Triệu Mạn bắt tay tạm biệt: “Lên đường bình an!”

Nghĩ đến những thay đổi trong tương lai sắp tới, Triệu Mạn lại dặn dò Ngụy Mẫn cùng Trương Hồng Kỳ, nhớ bớt thời giờ rảnh rỗi đọc thêm sách giáo khoa cấp 3, hai người đều đã có bằng cấp 3, chắc sẽ dễ lấy.

Nếu quá trình giống như thời đại của cô sống, không lâu về sau khẳng định là sẽ có kỳ thi đại học cấp quốc gia, đây cũng là cơ hội tốt cho Ngụy Mẫn cùng Trương Hồng Kỳ rời khỏi nông thôn này.

Trương Hồng Kỳ gật đầu đồng ý, trên mặt đơn giản và lương thiện không còn ý cười.