Thập Niên 70: Quân Hôn Sủng Thê

Chương 27: Giải Quyết Phiền Toái

“Yo, bà còn dám nhớ thương lễ hỏi, con gái nhà người ta cũng không phải bà nuôi lớn, dựa vào cái gì mà tôi cho bà lễ hỏi, bà cũng thật là thú vị, nếu phải cho thì cũng là cho con dâu của tôi tự mình giữ.” Người này thật đúng là không biết xấu hổ.

Tiền cho con dâu chính là của nhà họ Hàn, nhưng nếu cho ả đàn bà trước mắt này, Vương Quế Hoa cảm thấy chính buổi tối này bà sẽ không ngủ ngon, để bà ta khoe khoang, còn dám chướng mắt con trai của tôi, may mắn lúc ấy bà không đồng ý!

“Một cô gái lớn như vậy bị các người lừa đi, lễ hỏi cũng không có, chị dâu nhà họ Hàn này, việc này không thể làm như thế, tôi biết, các người chính là muốn lừa người đi Đường Thành, gia đình nhà bà đều là kẻ lừa đảo, lừa cháu gái của tôi.” Phương Tú Lệ nhảy dựng cả lên.

“Xem bà nói chuyện kìa, ai gạt người, thư giới thiệu chính là bộ đội gửi đến, không lẽ bà dám nói bộ đội gạt người. Nói nữa, cũng không thể nhận bừa thân thích, ai là cháu gái của bà, Triệu Mạn cũng không phải là đồ đĩ Phương Mạn Lệ sinh ra.”

“Nói ai đồ đĩ?” Phương Tú Lệ giọng nói đột nhiên cất cao.

“Ai đáp chính là người đó, ai không biết xấu hổ chính là người đó.”

“Lời này của bà là có ý gì, Triệu Mạn tới Đào Hoa thôn chúng ta đã 5 năm, ai mà không biết cha mẹ nó giao nó cho tôi quản lý, chuyện lớn như kết hôn mà nó cũng không nói với tôi một tiếng, bà còn nói các ngươi không phải gạt người.”

“Chính bà rải đi tiểu rồi tự soi gương lại xem đức hạnh của mình như thế nào đi đã, cô gái này cũng không phải nhà các người nuôi lớn, nói trắng ra là ngay cả thân thích cũng là giả thân thích, các người có dám giới thiệu mình cùng Triệu Mạn là thân thích gì trước mặt mọi người trong thôn không, bà dám không, cho dù đúng là thân thích thì cũng không có đạo lý thân thích ngửa tay muốn lấy đi tiền lễ hỏi. Số tiền này tôi phải cho con dâu của mình, không ai có thể lấy đi, bà chính là đồ đĩ không biết xấu hổ, hai chị em nhà bà đều là thứ không biết xấu hổ, chị gái bà câu dẫn đàn ông đã có vợ trong thành, bà cũng cởϊ qυầи cùng người khác ở trong ruộng bắp, một đống tuổi có biết xấu hổ hay không!”

Tục ngữ nói đánh người không vả mặt, nhưng Vương Quế Hoa lại không kiêng kị như vậy: “Ai nha, có chút người chính là không quen nhìn chúng ta sống tốt, con trai tôi vì đền đáp tổ quốc, đã gần 30 tuổi vẫn chưa kết hôn. Người đàn bà độc ác này muốn phá hủy hôn sự của con trai tôi, chẳng lẽ biết hối hận rồi sao, nói trắng ra là con gái bà hiện tại hối hận tôi cũng coi thường, Mạn Mạn nhà chúng tôi là một cô gái tốt, tôi mắt mù mới có thể coi trọng nhà các ngươi đâu, thượng bất chính hạ tắc loạn, có người mẹ như bà thì con gái cũng không tốt lành gì!”

Những bà nương ở trong thôn, bàn đến việc chửi nhau thì ai cũng không phục ai.

Phương Tú Lệ tức giận nổ mắt, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới.

Vương Quế Hoa cũng không chịu thua kém, tuy bà có vóc người nhỏ bé nhưng lại rất có sức lực, mấy tiểu tử thúi trong nhà từ nhỏ đã nặng hơn bọn nhỏ bên ngoài, sức lực của bà rất lớn!

“Mẹ, ai tới nhà chúng ta nói nhao nhao thế!”

Cuộc cãi vã của hai người bọn họ kinh động đến mấy đứa con trai ở phía sau nhà, nhà họ Hàn có hai người con trai, Hàn Cảnh Lâm cùng Hàn Cảnh Bách nghe thấy mẹ mình lớn tiếng, bọn họ đồng loạt xuất hiện ở bên trong nhà chính.

Nha, bọn họ đều là những người đàn ông cao lớn 1 mét 8, trông rất hung dữ và doạ người.

Đằng sau sống lưng Phương Tú Lệ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Cứ như vậy, không uổng một chút công phu, Triệu Mạn xem như đã giải quyết một phiền toái lớn như Phương Tú Lệ.